
đại học, nhớ tới các bạn cùng phòng, cô lại nhớ tới La Giai
Cầm. Cho dù cô ấy đã ly hôn được hơn một năm, bình thường bận bịu, cơ
hội gặp mặt cũng không nhiều. Nhiều nhất là nói chuyện qua điện thoại,
cô vẫn không dám hỏi về đời sống tình cảm của cô ấy, người đã từng tổn
thương, có lẽ rất khó để bắt đầu lại một cuộc tình mới.
Taxi đi rất nhanh, giờ này, đường xá không tệ, đại ca lái xe cũng
chạy thẳng một đường. Phùng Sở Sở mới trang điểm lại xong, xe đã dừng
dưới nhà của Nguyễn Trữ Khanh.
Trả tiền xuống xe, Phùng Sở Sở theo bản năng kéo vạt áo, nhấn chuông cửa.
Bên trong bộ đàm truyền đến một giọng nói lười biếng: “Ai vậy hả?”
“Tớ!” Phùng Sở Sở nghe thấy giọng nói lãng đãng kia của cô nàng đã thấy bực, cao giọng mở to âm lượng, quát.
Nguyễn Trữ Khanh đang đắp mặt nạ, nghe thấy giọng của Phùng đại tiểu
thư, hơi thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn nhanh chóng bấm nút mở cửa. Quả
nhiên không lâu sau, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Cô còn
chưa kịp đi rửa mặt nạ đã tự giác mở cửa ra.
Phùng Sở Sở vừa mở cửa đã thấy một cô nàng bộ dạng như nữ quỷ đứng
trước cửa, thân là phụ nữ, cô sớm đã quen với cảnh tượng này, chỉ hơi
kinh ngạc một chút, cũng không nói gì cả, hùng hổ bước vào nhà Nguyễn
Trữ Khanh. Hôm nay đã trải qua lắm chuyện dở hơi như vậy rồi, một người
phụ nữ đang đắp mặt nạ đã không thể tạo thành nỗi kinh ngạc trí mạng gì
với tâm hồn của cô nữa.
Vào phòng, đóng cửa lại, Phùng Sở Sở đã yên vị ngồi trên ghế sa lon.
Cô nhìn Nguyễn Trữ Khanh một cái, nặn ra một gương mặt tươi cười, dịu
dàng nói: “Em yêu à, đi rửa mặt đi.”
“Không được, tớ mới đắp lên đấy.” Nguyễn Trữ Khanh bộ dạng vừa xinh
đẹp, giọng nói lại mềm mại, nếu như Phùng Sở Sở mà là đàn ông, chắc đã
sớm bị cô nàng hạ gục.
Đáng tiếc, cô đã sớm nhìn thấu bản chất của con nhóc này, nhất quyết
không tha nói: “Ngoan, nghe lời. Cậu đắp mặt nạ thì nói chuyện với tớ
thế nào được? Sẽ có nếp nhăn đấy.”
Chiêu này cực kỳ có hiệu quả với phụ nữ thích xinh đẹp, chỉ một nếp
nhăn nho nhỏ thôi cũng sẽ lấy mạng của họ. Nguyễn Trữ Khanh nghe lời đi
vào phòng rửa tay. Phùng Sở Sở vẫn ngồi ở tại chỗ mà nghĩ, cùng là mỹ
nữ, Nguyễn Trữ Khanh và Từ Tịch Tịch lại hoàn toàn khác nhau, một là
nước hoa Bách Hợp, một là hoa hồng có gai. Từ Tịch Tịch kiêu sa hướng
ngoại, nói chuyện thẳng thắng, giọng điệu kiên định, đàn ông với cô ấy,
trời sinh đã có dục vọng muốn chính phục. Nguyễn Trữ Khanh thì lại mềm
mại như nước, giống như cung nữ trong bức tranh thủy mặc, đừng nói là
đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng sẽ bị vẻ dịu dàng của cô ấy chinh phục,
không tự chủ mà muốn bảo vệ.
Chẳng qua là Phùng Sở Sở đã học đại học bốn năm với Nguyễn Trữ Khanh, sớm đã miễn dịch với cô nàng, lúc gặp cô ấy, nói chuyện không tự chủ sẽ hạ thấp giọng, cô rất rõ, làm sao mới có thể dỗ dành khiến cô ấy nghe
lời.
Mười phút sau, Nguyễn Trũ Khanh bước ra từ trong phòng, gương mặt
xinh đẹp vừa trắng vừa mịn, Phùng Sở Sở không kìm được mà sờ cái mặt
tròn của mình, xúc cảm mặc dù không tệ, đáng tiếc, quá nhiều thịt. Cô
nhớ Dương Quang lần nào nhìn thấy cô cũng không tự chủ vươn tay ra, véo
hai nhúm thịt bên má kia của cô. Như lời anh hay nói thì là, nếu không
có hai nhúm thịt này, chắc trước kia anh cũng chẳng nhắm trúng cô.
Nguyễn Trữ Khanh ngồi xuống bên cạnh Phùng Sở Sở, thấy cô ngẩn người ở đó, không tự chủ được mà chui vào ngực cô cọ cọ, thỏ thẻ nói: “Sở Sở,
hôm nay sao cậu lại tới đây thế?”
Phùng Sở Sở giống hệt như nuốt phải ruồi, cả người run run, vội vàng
xích sang bên cạnh, giữ vững khoảng cách với cô nàng, liếc một cái mới
nói, “Nửa đêm khuya khoắt rồi, lẳng lơ làm cái gì, hả.”
“Người ta nhìn thấy cậu nên mới vui mà. Cậu không biết đâu, mình ngày nào cũng ở trong cái nhà bé tí này, buồn không thể tả.”
Phùng Sở Sở nhìn cô nàng làm bộ làm tịch ở đằng kia, không khỏi cười
nói: “Có ai ép cậu ở đây đâu, về tìm ba mẹ cậu đi, bảo đảm ngày nào cũng sẽ rất náo nhiệt.”
“Còn lâu tớ mới thèm.” Nguyễn Trữ Khanh bĩu môi, oán giận nói, “Tớ
bây giờ cả nhà cũng không dám về, lần nào gặp cũng toàn thúc giục tớ
nhanh chóng kết hôn. Chẳng lẽ không nói cái khác được sao.”
Nói đến đây, Nguyễn Trữ Khanh đột nhiên ngậm miệng, nhìn cô từ trên
xuống dưới, cẩn thận quan sát một lượt, đột nhiên bắn người lên, cả kinh kêu: “Sở Sở, cậu bị làm sao vậy? Gặp cướp à?”
“Không.” Phùng Sở Sở tức giận nói, “Là bị người ta tạt axit.”
Chương 3: Thời gian của chị gái tri âm
- Lên được phòng khách xuống được nhà bếp.
Đáng tiếc là đã ly dị -
Nguyễn Trữ Khanh vừa nghe thấy hai chữ axit đã thấy choáng váng, vội
vàng ngồi xuống, có điều nhìn bộ dạng của Phùng Sở Sở bây giờ không
giống lời cô nói. Lập tức nổi lên nghi ngờ, nheo mắt, nhỏ giọng nói:
“Nhìn cậu đâu có giống bị hủy dung. Có phải bị Dương Quang đánh không
hả?”
“Nói nhăng nói cuội gì đấy.” Phùng Sở Sở đẩy cô bạn một cái, mắng,
“Mình gặp phải đồ dở hơi, thật là, đang yên đang lành, không biết là
phạm phải Thái Tuế gì. Nói vết thương trên tay này đi, vợ cả với tiểu
tam tranh chấp, kết quả người vô can như mình lại