Old school Swatch Watches
Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú

Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323685

Bình chọn: 8.5.00/10/368 lượt.

ng, chiếc túi xách cũng lơ đãng được vung vẩy theo.

Đi tới cửa lớn, cửa tự động mở ra hai bên, chân phải Phùng Sở Sở vừa

nhấc lên, định bước ra một bước, thân thể lại không nghe sai sử ngả

về phía sau. Một nguồn lực mạnh mẽ kéo giật cô lại, đứng không vững, cô lùi về sau mấy bước, gần như ngã xuống.

Người còn chưa ổn định, Phùng Sở Sở đã không kiềm chế được, há mồm

định kêu to, cô biết, Tiểu Trần nhất định còn chưa đi xa. Nhưng cô còn

chưa kịp mở miệng, đã bị một thứ giống như nước hắt lên mặt, cô còn nghe thấy tiếng rống giận dữ của một người đàn ông: “Bà tám thối tha, chết

đi, ông đây phải hủy mặt mày.”

“A!” Cùng với lúc cái thứ giống như nước kia hắt lên mặt, tiếng kêu

đã bị đè nén bao lâu kia của Phùng Sở Sở cuối cùng cũng vang lên trong

đại sảnh. Cô bị lời nói của gã kia làm cho sợ ngây người, theo bản năng

sờ lên mặt mình. Ẩm ướt, cả gương mặt đều ướt, cô nghĩ tới axit

sunfuric, nghĩ tới hủy dung, nghĩ tới những gương mặt đáng sợ sau khi bị hủy dung. Nhưng cô không cảm thấy đau đớn, không biết là do quá sợ hay

là vì thứ gì khác, cô đã không còn tri giác, cả người hoang mang không

biết làm sao. Cô sờ loạn lên gương mặt mình, muốn xác định tình trạng

của nó. Mặc dù cô lúc nào cũng chê cái mặt tròn trịa thừa thịt của mình, nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng biện pháp ăn mòn để cho nó nhỏ đi cả.

Gã hành hung kia thấy Phùng Sở Sở chỉ sờ mặt mình, không hề phản

kháng, càng thêm không chút kiêng dè, vươn tay túm tóc cô lại, miệng còn không ngừng mắng chửi: “Đồ phụ nữ không biết xấu hổ, làm cái gì mà

tranh tài tìm bạn trăm năm, làm bạn gái ông chia tay với ông. Thế giới

này vì có những loại người chuyên đi gieo họa như mày nên mới không yên

ổn.”

Phùng Sở Sở bị hắn ta túm tóc, cả người không ngừng lắc trước lắc

sau, cô túm tay hắn, muốn kéo nó ra khỏi tóc mình nhưng bất lực. Cái tay bị thương lúc sáng giờ đã chẳng còn mấy sức lực, lại còn càng ngày càng đau đến lợi hại, cô cảm thấy cả người mình cũng sắp rã rời hết cả.

Tiểu Trần đã đi được khá xa sau khi nghe được tiếng thét của Phùng Sở Sở xong, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm bảo vệ, cảm thấy chuyện bất

thường liền vòng trở lại, đúng lúc thấy gã đàn ông kia đang túm tóc

Phùng Sở Sở hùng hùng hổ hổ. Anh ta không kịp nghĩ nhiều, xông lên

trước, nhanh chóng bẻ tay gã đàn ông kia, dùng sức vặn lại ấn ra sau

lưng.

Tên kia không ngờ lại có người nhảy ra, tay bị vặn đau, không tự chủ

mà buông tóc của Phùng Sở Sở ra, cánh tay cũng không ngoan ngoãn, ra sức giãy dụa, định chạy trốn.

Phùng Sở Sở bây giờ đã cực kỳ thê thảm, mặt thì đầy nước, tóc thì

loạn thành một đoàn, còn bị gã kia bứt ra không ít, rơi xuống trên đất.

Cô muốn khóc, lại khóc không ra, thân thể như mềm nhũn, đặt mông ngồi

phịch xuống đất.

Tiểu Trần vừa khóa chặt gã đàn ông kia, vừa lo lắng hỏi, “Sao rồi, cô ổn chứ?”

Phùng Sở Sở thở hổn hến cố gắng dứng dậy, nhưng vẫn có chút loạng

choạng, vịn vào tấm thủy tinh bên cạnh mới thăng bằng được chút ít.

Những bảo vệ khác cũng nghe thấy tiếng động, rối rít chạy tới. Phùng

Sở Sở chỉ thấy mặt nóng bừng, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui

xuống. Sáng sớm mai, cả tòa nhà này sẽ biết, chủ biên Phùng Sở Sở của

tạp chí 《 Định nghĩa phụ nữ》 tầng bảy bị một gã đàn ông tạt axit

sunfuric.

Tiểu Trần giao gã hành hung kia cho đồng nghiệp, tiến lên trước, quan tâm hỏi: “Cô không đáng ngại chứ?”

Phùng Sở Sở bấy giờ đã hồi hồn, rút khăn giấy từ trong túi xách ra lau

mặt, thứ hắt lên mặt cô cũng không phải axit sunfuric, chỉ là một tí

nước thôi. Có điều cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, cô vốn là người ham mạnh háo thắng, không ngờ lại xấu mặt như vậy ở ngay địa bàn của mình.

Cô khoát tay, cám ơn cự tuyệt ý tốt của Tiểu Trần, nhẹ nhàng nói:

“Tôi không sao, hôm nay cảm ơn anh nhé, người kia đành phiền anh.”

“Cô không biết hắn à?” Tiểu Trần có chút nghi ngờ.

Phùng Sở Sở nhìn gã kia một cái, lắc đầu nói.”Không biết.” Dứt lời,

chẳng hề muốn nhiều lời thêm một chữ, bước ra khỏi tòa nhà. Chỗ này, một phút cô cũng không đứng lại nổi nữa. Cô muốn rời khỏi đây, ngay lập

tức.

Ra khỏi tòa nhà, gió đêm ùa vào người lạnh buốt, Phùng Sở Sở đi một

mình trên đường, cảm thấy có chút thê lương. Cô lau khô nước trên mặt,

gảy tóc mấy cái, để bọn chúng nhìn có vẻ chỉnh tề một chút, nhưng vẫn

khó mà che giấu cảm giác thất bại trong lòng. Hôm nay rốt cuộc là cái

ngày gì mà chuyện xui xẻo nào cũng ùa tới hết vậy?

Cô ngửa đầu nhìn mảnh trăng sáng, mảnh mai vắt vẻo trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Lại nhìn bộ dạng mình bây giờ, cô không dám về nhà, về rồi, lại phải đối mặt với hai cái miệng kia của ba mẹ, mà cô thì

giải thích không được rõ ràng lắm, cũng lười giải thích. Vậy nên cô vươn tay, duỗi một cái, đi thẳng đến nhà Nguyễn Trữ Khanh.

Trữ Khanh là bạn cùng phòng hồi đại học của cô, sau khi tốt nghiệp

vẫn còn liên lạc, có thể nói là một người bạn không tồi. Cô ấy một mình

thuê một phòng ở, bạn bè gặp nạn đều thích tới chỗ Trữ Khanh lánh nạn.

Phùng Sở Sở nghĩ đến Nguyễn Trữ Khanh, lại không kìm được mà nhớ tới

chuyện hồi