The Soda Pop
Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú

Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325510

Bình chọn: 9.00/10/551 lượt.

t khó xử nhìn Nguyễn Trữ Khanh một cái, cười ha ha nói: “Không có gì, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Phùng Sở Sở nghi hoặc nhìn hai người, vẻ mặt không tin. Vẫn là Nguyễn Trữ Khanh thoải mái, trực tiếp vỗ vỗ vai La Giai Cầm, an ủi: “Không

sao, để cô ấy biết cũng được. Chính là bát bí đỏ hấp trứng mình làm hồi

trước ấy, Giai Cầm không chỉ dạy mình cách nấu, còn cho mình một lọ gia

vị, là đồ đặc chế của nhà cô ấy.”

“Thì ra là thế.” Phùng Sở Sở nhét vỏ chuối vào tay Dương Quang bên

cạnh, chống nửa người dậy kêu lên, “Chẳng trách Tô Thiên Thanh ăn vào

ngon lành như vậy, thì ra là dùng bí quyết gia truyền nhà Giai Cầm à.

Giai Cầm này, đấy là gia vị độc môn bí truyền của nhà cậu, cứ thế mà cho cô ấy à.”

La Giai Cầm ngượng ngập cười cười, nói: “Không sao, mình chỉ cho cô

ấy có một lọ, đâu có nói cách điều chế cho cô ấy. Hơn nữa, cô ấy cũng

đâu có mở nhà hàng, mục tiêu của cô ấy là gả cho một ông chồng giàu có,

cả đời ăn cơm người khác làm cơ mà.”

Nghe vào giống như theo lời của La Giai Cầm thì cho dù có giao cách

điều chế cho Nguyễn Trữ Khanh, cô nàng cũng sẽ chẳng nghiên cứu tỉ mỉ,

dựng nên một sự nghiệp hoành tráng. Trong lòng cô ấy, gả cho một người

đàn ông tốt mới là bến đỗ an toàn nhất của đời người phụ nữ, những

chuyện khác, đều có thể gác qua một bên. Chỉ cần có máy rút tiền, còn lo không mua được đồ tốt hay sao?

Cả bọn trò chuyện một lát liền chuẩn bị ai về nhà nấy, Phùng Sở Sở vì bị bác sĩ đề nghị nên vẫn phải ở lại viện theo dõi một đêm. Vốn Dương

Quang muốn ở lại cùng với cô nhưng lại bị cự tuyệt. Ban đêm vốn là lúc

để ngủ, trong bệnh viện cũng có y tá, anh ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì cho nên vẫn là quay về đi thì hơn, tránh cho công việc hôm sau khỏi nhỡ nhàng.

Dương Quang kéo tay Phùng Sở Sở, giống như dỗ trẻ con nói: “Vậy em

ngoan ngoãn ngủ đi nhé, mai anh lại vào thăm em, nhớ có chuyện gì thì

tìm y tá giúp một tay đấy, đừng có mà ương bướng.”

“Rồi, biết rồi.” Phùng Sở Sở bị anh khiến cho có chút ngượng ngùng, đồng ý xong liền thúc giục anh mau đi.

Ai ngờ, Dương Quang đột nhiên lại cúi đầu, vuốt ve mặt cô, ngay trước mặt mọi người, ấn một nụ hôn lên trán cô. Mặt của Phùng Sở Sở lập tức

đỏ hơn cả máu, hận không thể rúc đầu vào trong chăn. Nhưng dù như vậy

thì vẫn nghe được tiếng cười của mọi người, đi xa rồi mà vẫn còn vọng từ ngoài cửa vào.

Bốn người ra khỏi khu nội trú, hai nam hai nữ, vô cùng đúng dịp, nam

có xe, nữ không có, mọi người tính toán đường đi, để tiện đường nhất,

Lưu Dục đưa La Giai Cầm về nhà, còn Dương Quang thì phụ trách đưa Nguyễn Trữ Khanh.

Sau khi mọi người từ biệt nhau liền tự lên xe của mình, lái xe rời

khỏi bệnh viện. Kể từ khi ngồi lên xe của Dương Quang, sắc mặt Nguyễn

Trữ Khanh đã có chút mất tự nhiên, cuối cùng, cô lưỡng lự nửa ngày mới

nhỏ giọng nói một câu “Rất xin lỗi.”

Dương Quang đang tập trung lái xe, đột nhiên nghe thấy cô nói xin

lỗi, có chút ngoài ý muốn, quay đầu lại hỏi: “Em vừa nói gì nhỉ?”

“Đều tại em không tốt, Sở Sở vì cứu em nên mới bị thương.”

“Chuyện này đâu có gì, là có kẻ muốn làm chuyện xấu xa với em, đổi là người khác, Sở Sở cũng vẫn sẽ cứu. Muốn trách thì phải trách cô gái

kia, lòng dạ quá hẹp hòi.”

“Sao anh biết cô ta cố ý?” Nguyễn Trữ Khanh có chút khó hiểu, thực ra thì chính cô cũng không biết tình hình lúc ấy rốt cuộc là thế nào. Lấy

đầu óc đơn giản của cô mà suy nghĩ, cảm thấy cô gái đó quá nửa là vô

tình.

Dương Quang đã làm trong cơ quan một thời gian dài, năng lực khác thì chưa được nâng cao, nhưng đối với lòng người lại có nghiên cứu rất

triệt để, anh mở nhạc lên, để tiếng hát từ từ tràn ngập buồng xe, sau đó mới chậm rãi nói: “Bởi vì em quá xuất sắc, hoặc nên nói là, một vài

hành động vô tình của em khiến cho người khác cảm thấy bị đe dọa, cho

nên bọn họ muốn loại bỏ em. Giống như đá bay hòn đá chặn dưới chân vậy,

đá bay em đi. Trữ Khanh, còn tiếp tục thi nữa, có thể em sẽ phát hiện

ra, nguy hiểm xung quanh sẽ ngày càng nhiều.”

“Có phải anh không tán thành em đi tham gia cuộc thi này đúng không,

cảm thấy em rất ham hư vinh?” Nguyễn Trữ Khanh lắng nghe tiếng nhạc,

nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy có chút mê man. Cô

giống như một vầng trăng sáng, ban ngày có ánh mặt trời che lấp, cô còn

có thể ẩn náu bản thân. Nhưng giờ phút này khi màn đêm buông xuống, mọi

ánh sáng đều lụi tắt, cô liền trở nên lộ liễu, tất cả nội tâm đều bị

người ta nhìn rõ rành rành.

“Anh cảm thấy, đây là quyết định em tự lựa chọn, chẳng có gì mà đúng

hay sai hết. Có điều, em chia tay với Khương Nghị có phải là thực lòng

hay không, hay chỉ là để theo đuổi một đời sống vật chất khá hơn?” Lời

nói của Dương Quang rất bộc trực, bộc trực đến mức có chút tổn thương

người khác.

“Không phải, cho dù không có cuộc thi này thì nhất định em vẫn sẽ

chia tay với anh ta.” Nguyễn Trữ Khanh kiên định nói, “Thực ra thì nếu

em thực sự muốn theo đuổi một cuộc sống vật chất thì em căn bản đã không cần ở bên cạnh anh ta. Mấy năm yêu đương với anh ta, có không ít đàn

ông có điều kiện tốt hơn anh ta từng theo đuổi e