
n ra sự tồn tại của tôi.
Là do không bật đèn sao?
Tôi không biết, dù sao tôi cũng không thể nhìn thấy.
Hơi thở phụ nữ gần hơn.
Cảm tạ thượng đế tên vô dụng, tuy cướp đi hai mắt của tôi, lại ban cho tôi một đôi tai nhạy bén. Để tôi có thể nghe thấy mọi âm thanh nhỏ bé nhất.
Khóe miệng trồi lên ý cười.
Tung dây thừng, thắt chặt cổ họng của cô ta.
Trong phút chốc lỗ tai tôi nổ vang rung động.
Tôi nghe thấy tiếng người đàn bà kia liều mạng giãy dụa, nghe thấy âm thanh cô ta nức nở cầu cứu.
Tôi còn nghe thấy tiếng Cố Mạc Tu hét to: “Liên Lạc, cô điên rồi!”
Tôi cười to, ánh mắt trống trơn, khô cạn không có một giọt chất lỏng.
Thân thể đột ngột bị người đẩy ra, hai cái tát trực tiếp rơi xuống má phải.
Nóng rực lại đau đớn.
Sau đó, bên tai vang lên tiếng đàn bà khóc, âm thanh chạy ra ngoài cửa.
Tôi nằm trên sàn nhà, điên cuồng cười lớn.
Vươn tay trong không khí, mở hai tay ra: “Bảo bối, vào trong lòng em nào.”
Cổ áo bị người nắm lấy.
“Liên Lạc, có phải cô điên không?”
Tôi ôm lấy anh, hôn lên vành tai anh, hôn lên đôi môi, đem đầu lưỡi thăm dò vào khoang miệng anh, nhẹ nhàng mở răng anh ra, khiêu khích đầu lưỡi anh.
Thật sự vừa lòng, hô hấp của anh đang dồn dập.
Tôi ghé vào lỗ tai anh nỉ non: “Quên người đàn bà kia đi! Chỉ có em mới đủ khả năng thoả mãn anh!”
Tiếng hít thở của anh dần dần kịch liệt.
Tôi đi đến người anh, lần mò cởi bỏ áo sơmi của anh: “Anh trai từng nói, chỉ có em mới đủ khả năng thoả mãn anh, đúng không? Cho nên lời Tiểu Lạc nói không phải lời nói dối, đúng hay không? Anh trai từng nói thích nhất thân thể Tiểu Lạc!”
Cúi đầu hôn vào ngực anh, cực lực khiêu khích.
Anh đột ngột đẩy tôi ra: “Cô tỉnh táo lại cho tôi!”
Tôi cười lạnh: “Lúc này, em còn cần tỉnh táo gì nữa? Tận thế sẽ đến đây, anh trai của em …” Nói xong, xé nát áo sơmi của anh: “Tại sao nhiều ngày như vậy không chạm vào em? Chẳng lẽ do em bị mù sao? Anh không còn cần em nữa? Có phải anh định vứt bỏ em không? Nói cho anh biết, anh đừng nghĩ đến chuyện rời bỏ em! Nếu anh dám vứt bỏ em, em sẽ giết anh! Băm nhỏ đôi cánh của anh, giống như trước kia anh đã từng đối đãi với em!” Hôn đôi môi anh: “Ngoan, quên người đàn bà kia đi!”
Nói xong, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Tôi có một chút sợ hãi. Vì sao tôi lại rơi nước mắt?
Người anh bất động.
Tôi vươn tay vuốt ve má anh: “Nói chuyện với anh đó, anh mau nói chuyện với em! Anh lại bắt nạt em bởi em mù không nhìn thấy gì hết phải không? Anh bắt nạt em là người mù phải không?”
Thân thể đột nhiên bị người ôm ngang, ném lên trên ghế sa lon.
Cằm bị ngón tay thon dài khiêu khích: “Nghĩ như vậy là muốn tôi yêu thương cô sao? Nửa năm không chạm vào cô, thấy cô đơn tĩnh mịch phải không? Thân thể không chịu nổi phải không?”
Giọng nói của anh chói tai trào phúng.
Tôi mỉm cười, tay vòng lên cổ anh: “Như lời anh nói!”
Anh khinh thường cười ra tiếng, khẽ nói nhỏ bên tai tôi: “Vậy… Sẽ như cô mong muốn!”
Tháng tư.
Thời tiết chợt ấm lên, hoa anh đào nở rộ khắp nơi. Một lớp thảm nhung màu hồng nhạt trên mặt đất, đóa hoa rơi xuống, xoay tròn, bồi hồi giữa bầu trời, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi số mệnh, như hạt bụi rơi xuống phiêu tán …
Tôi mặc một chiếc áo len trắng đi trong màn hoa bay.
Điện thoại vang lên.
“Alô …”
“Liên Lạc, bà ở đâu vậy?”
“Ồ, Biện Nghê à! Tôi vừa hoàn thành xong bài giảng, sao vậy?”
“Không có việc gì thì không thể tìm bà à! Bà đúng là người không lương tâm! Nhanh đến chỗ cũ đi. Mười phút sau phải có mặt đấy!”
Tôi cười cười, cất điện thoại, ngăn một chiếc taxi chạy đến.
“Không gặp không về” trà quán.
“Gần đây thân thể thế nào? Có cảm thấy thoải mái không?” Biện Nghê ôm một bó hoa thiên đường điểu, hỏi thăm.
“Tốt lắm.”
“Bà phải chăm sóc thân thể, nhìn gầy quá. Nếu có gió lớn, bà có thể bị nó thổi bay mất!”
“Bà rất khoa trương!” Tôi cười nói, thấy bó hoa trong lòng cô ấy, hỏi: “Đi thăm Thừa Tịch sao?”
Vẻ mặt của cô ấy có chút cứng ngắc, hồi lâu, nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy…”
Tôi cầm tay cô ấy: “Biện Nghê, bà có tha thứ cho tôi không?”
“Sao vậy? Lại nghĩ nhiều!”
“Bà vẫn không muốn tôi đi thăm anh ta như cũ!”
Biện Nghê rút tay ra, nhìn bó hoa trong lòng, thở dài: “Bà không cần ép tôi, được chứ?”
Có chút khổ sở, chỉ biết gật đầu: “Được rồi, từ nay về sau tôi không nhắc lại chuyện này!”
“Cám ơn!”
“Khi anh ta đi, bà biết vì sao không?”
“Con Vịt chết do tự sát!”
“Cái gì?” Tay của tôi run lên, cái chén thiếu chút nữa rơi xuống.
“Anh ta là một người cao ngạo, sao có khả năng chịu đựng được đến phút cuối cùng? Bị HIV, lúc chết sẽ rất khó coi!” Đôi mắt cô ấy bịt kín một tầng hơi nước mỏng manh: “Lúc tôi tìm thấy anh ta thì anh ta đã rời đi. Dựa vào gốc đại thụ, trong tay cầm lấy ảnh chụp của bà, mặt sau ảnh chụp còn một dòng chữ.”
“Viết cái gì?”
“Tiểu hoa sen, đã quên tôi.”
Tôi khóc.
“Thật xin lỗi, Biện Nghê! Tôi quá ích kỷ!”
“Không có gì, mọi chuyện đã qua đi. Con Vịt rất sạch sẽ, anh ấy không thích hợp với thế giới này, cho tới giờ cũng chưa hề thích hợp.”
“Vì thế tôi cũng oán hận chính cuộc sống của mình.”
Cô ấy thở dài, lấy tay vuốt ve đô