
mình Hồ lô, bám lấy cô, lúc ức hiếp cô chẳng phải
cũng là ỷ lại vào cô đó sao?
Tìm
không lâu thì Diệp Khuynh Thành đã hơi hoảng hốt, hắn quyết định về nhà xem
thử, nếu Hồ Lộ vẫn chưa về nhà thì hắn sẽ đến công ty tìm.
Nào ngờ
hắn vừa chạy tới dưới lầu thì thấy Hồ Lộ bước trên taxi xuống. Diệp Khuynh
Thành trong lòng yên tâm, tiếp đó lại bùng lên một ngọn tà hỏa, hắn hung dữ
trừng Hồ Lộ, bước vội tới phía trước nắm lấy tay Hồ Lộ, nỗi sợ hãi trong lòng
lúc này đều hóa thành nộ hỏa bùng phát ngút trời: “Ngươi chết đi đâu vậy! Trời
đã tối thế này rồi, lại còn mưa lớn nữa, ngươi không biết thông báo cho ta một
tiếng sao! Không biết ta sẽ lo… lo…” Diệp Khuynh Thành cắn răng, ấp úng nói
không ra từ đó. Lửa giận bộc phát được một nửa, gào thét khiến hắn đỏ mặt tía
tai.
Hồ Lộ
bị Diệp Khuynh Thành gào cho ngây người, sắc mặt có chút trắng bệch bất thường,
giọng nói cũng yếu đi vài phần so với thường ngày: “Lo lắng cho tôi à?” Cô tiếp
lời của Diệp Khuynh Thành, nhưng lại bị hắn lập tức cắt ngang: “Ta mà lo lắng
cho ngươi hả? Con người ngu xuẩn không thể tưởng được! Ta…” Diệp Khuynh Thành
dừng lại, “Ta chỉ muốn ăn mì gói thôi, ngu ngốc! Mì gói vị mới đâu?”
Hồ Lộ
nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy hắn cả người bùn đất, biết tên con trai hay
xấu hổ này đúng là lo lắng nên chạy ra cửa tìm cô, lòng Hồ Lộ ấm lên, cũng biết
điều mà không trêu chọc hắn, chỉ nhíu mày nói: “Cậu thật thích ăn mì gói sao?”
Diệp
Khuynh Thành ngọ nguậy đầu, mái tóc dài che đôi tai đang từ từ đỏ lên: “Đúng,
đúng đó, thích ăn.”
Hồ Lộ
thở ra, quay người đi lên lầu: “Ngạo kiều thụ*.”
*Ngạo
kiều: khẩu thị tâm phi, ngoài lạnh trong nóng.
“Thú
gì? Đã nói với ngươi lão tử không phải là chó rồi mà.” Diệp Khuynh Thành theo
sau Hồ Lộ, nhìn bờ vai khẽ cong của cô hỏi: “Hôm nay ngươi đi đâu vậy.”
Hồ Lộ
lại thở dài: “Hôm nay…” Dường như cô nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt đột nhiên
sáng lên, cô quay người về phía sau nhìn Diệp Khuynh Thành hỏi: “Cậu nói cậu
đến đây để tìm anh cậu đúng không? Anh cậu là quỷ đúng không? Ở rất gần nơi tôi
nhìn thấy cậu lần đầu đúng không?”
Diệp
Khuynh Thành gật đầu.
Hồ Lộ
khẽ nhíu mắt, nghiêm túc nói: “Diệp Khuynh Thành, hôm nay tôi gặp quỷ ở công
ty.”
Diệp
Khuynh Thành ngẩng ra, thần sắc trên mặt cũng khẽ nghiêm túc lại: “Tối mai đưa
ta đi.”
Trong
hành lang tối tăm có ánh sáng xanh khiến người ta hoảng hốt.
Hồ Lộ
giật tay áo của Diệp Khuynh thành, sợ hãi dựa vào hắn mà đi, đi đến ngã rẽ của
hành lang, Hồ Lộ run giọng nói: “Chính là ở ngã rẽ này… hôm qua tôi tình cờ gặp
được một bóng người trắng mờ mờ, sau đó đi xuyên qua người tôi.” Cô nổi da gà,
cơn lạnh dường như lại chiếm lấy cô, “Tiếp đó tôi không động đậy được, cứ đứng
ở đây một tiếng đồng hồ…”
Diệp
Khuynh Thành nhíu mày, hắn cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Hồ Lộ nói: “Ngươi run
cái gì, hôm nay chẳng phải có ta đây sao?”
Hắn nói
cứ như chuyện đương nhiên, Hồ Lộ ngẩn ra, dẩu miệng nói: “Nói cứ như cậu sẽ bảo
vệ tôi ấy.”
“Chứ
không thì sao, ngươi bảo vệ ta à?” Giọng điệu mỉa mai của hắn khiến khóe miệng
Hồ Lộ giật giật muốn mắng người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cái tên này còn
thừa nhận là sẽ bảo vệ cô nữa chứ, thừa nhận cũng tự nhiên quá đi.
Má Hồ
Lộ đỏ lên, cảm thấy bàn tay bị hắn nắm nóng lên một cách kỳ dị. Cô nghĩ đến vẻ
mặt hoảng loạn và yếu đuối của Diệp Khuynh Thành lúc tìm cô hôm qua, trong lòng
ấm áp dâng lên một câu hỏi, nghẹn lại ở cổ họng, cô cúi đầu nhìn ngón chân
mình, tai đỏ lên, lắp bắp nói: “Cái đó, thật ra hôm qua tôi đã muốn hỏi… cái
đó… cậu… có phải cậu… thí… thí… thích…*”
*Đọc
là xi xi xi: nghe giống đang cười hihi
Diệp
Khuynh Thành nhíu mày bực bội nói: “Đừng cười, huynh ấy ra rồi.”
Hồ Lộ
rất muốn cho Diệp Khuynh Thành biết, bây giờ cô đang rất muốn nghiêm túc xác
nhận tâm ý của đối phương chứ không phải đang cười ngốc. Nhưng lúc cô ngẩng đầu
thì đột nhiên nhìn thấy một bóng ma bay ngang qua trước mặt Diệp Khuynh Thành,
sắc mặt trắng bệch, cô lập tức nghẹn lời: “Quỷ quỷ… Diệp Khuynh Thành, tôi sợ
chết.”
“Không
ra gì.” Diệp Khuynh Thành cười phì, tay trái ôm phía sau cô, tay phải ngưng tụ
một đạo kim ấn, nhưng Diệp Khuynh Thành còn chưa có động tác gì thì hành lang
đột nhiên thổi tới một luồng gió quỷ dị, có tiếng chuông bạc vang lên dọa cho
Hồ Lộ run cầm cập.
Diệp
Khuynh Thành khẽ nhíu mắt, nhìn cô gái áo trắng hiện ra từ trong không trung.
Cô gái áo trắng điềm đạm quét mắt qua Diệp Khuynh Thành và Hồ Lộ rồi gật đầu,
rồi trong tay xoáy ra một sợi dây vàng bám lấy bóng ma kia, bóng ma dường như
bị trói lại, từ từ hiện ra hình người.
Đó là
một chàng trai cực kì xinh đẹp, chỉ là toàn thân đầy hơi thở âm lạnh khiến
người ta sợ xanh mặt. Nhìn thấy gương mặt của hắn, Diệp Khuynh Thành vui mừng
nói, “Khuynh An đại ca! Theo đệ về đi. Hai hồn bảy phách kia đệ đã tụ lại cho
huynh rồi, chỉ còn chủ hồn thôi. Nếu huynh về thì có thể đầu thai, quên đi kiếp
trước, không cần chịu nỗi khổ kiếp kiếp phiêu linh nữa.”
“Đầu
thai?” Ánh mắt hỗn loạn của Diệp Khuynh An