
iều, làm việc cũng kiên nhẫn hơn. Hồ Lộ âm thầm lau đi nước
mắt chua cay trong lòng, cô thấy so với Diệp Khuynh Thành thì khách hàng khó
chịu thế nào đi nữa cũng dễ đối phó hơn, lời mỉa mai có khó nghe thế nào đi nữa
cũng có thể chịu được. Vì vậy mà lương của cô cũng tăng lên một ít.
Thứ sáu
tan ca, Diệp Khuynh Thành lại không đến công ty đón cô. Hồ Lộ cảm thấy vô cùng
ngạc nhiên và không quen. Cô chờ hết một tiếng cũng không thấy bóng dáng Diệp
Khuynh Thành đâu, cô nghĩ có lẽ tên này đã tìm được anh trai sau đó trở về thế
giới của hắn rồi.
Tự do
bất ngờ này lại không khiến Hồ Lộ thấy vui vẻ mấy, ngược lại cô còn có chút
thất thần mà đón xe buýt về nhà, trong lòng nói tên tiểu quỷ này lại mất lịch
sự đến mức chào hỏi cũng không thèm đã đi rồi, tốt xấu gì cũng ở với nhau một
tháng rồi…
Hồ Lộ
đẩy cửa ra, bị vật trước cửa dọa cho lạnh người.
“Chó,
chó… chó!”
Một con
vật to lớn màu trắng thuộc giống chó đang nằm trên đất, hơi thở gấp gáp. Nghe
tiếng la của Hồ Lộ, hắn trợn to mắt giống như phẫn nộ cực độ, hung dữ đáp: “Lão
tử là sói!” Nói xong lại vô lực cúi đầu, đôi tai trên đầu phẫn nộ xoay xoay:
“Hồ lô ngu ngốc chết được.”
“Nói…
nói chuyện nữa!” Hồ Lộ bụm miệng lui về phía sau ba bước.
Sói
trắng giận dữ đáp: “Ta là Diệp Khuynh Thành.” Hồ Lộ trợn mắt trừng hắn, hắn vắt
chân trước lên mặt, giống như không có mặt mũi nhìn ai, “Ta bị cảm rồi…”
Hồ Lộ
im lặng trừng hắn hồi lâu.
“Phì!”
Diệp
Khuynh Thành phát sốt hiện nguyên hình. Hồ Lộ lấy khăn lông đắp lên cái đầu
lông nhung của hắn: “Cậu chẳng phải là yêu quái lợi hại sao, cũng bị bệnh nữa
à?”
“Sinh
lão bệnh tử là chuyện kinh thiên địa nghĩa, không vật nào có thể tránh.”
“Ông
trời coi như cũng biết trừng phạt kẻ ác rồi.” Hồ Lộ hung dữ vặn tai hắn, Diệp
Khuynh Thành vô cùng không vui nhưng cũng không cách nào phản kháng, nhìn bộ
dạng mặc người chém giết của hắn, Hồ Lộ thấy rất vui: “Diệp Khuynh Thành à Diệp
Khuynh Thành, cậu cũng có ngày hôm nay.”
“Chờ ta
khỏi rồi ngươi sẽ phải trả giá vì đã trêu chọc ta.” Diệp Khuynh Thành nói vậy,
Hồ Lộ liền học bộ dạng ngạo mạn thường ngày của hắn đáp: “Vậy bây giờ tôi giết
cậu là xong.”
Diệp
Khuynh Thành chịu thua, giận dữ nhắm mắt lại.
Ngủ rồi
lại ngủ tròn hai ngày. Lúc Diệp Khuynh Thành tỉnh lại thì cũng đã trở lại hình
người, hắn mơ mơ hồ hồ nghe thấy Hồ Lộ đang ở bên cửa sổ nhỏ giọng gọi điện
thoại, giọng khàn khàn khó che giấu sự mệt mỏi: “… Phải xin nghỉ hai ngày, xin
lỗi, thật ngại quá.”
Thị nữ
của mình phải hạ giọng cầu xin người khác như vậy thật khiến hắn không thoải
mái. Đôi mắt của Diệp Khuynh Thành sưng thành một đường như sợi chỉ, hắn rất
muốn nói đại gia còn chưa yếu đuối đến mức để con người thấp hèn cứu, nhưng vừa
mở miệng thì chỉ ho một cái, Hồ Lộ bên kia vội tắt máy đi tới bên cạnh hắn:
“Hai ngày rồi vẫn còn sốt ghê gớm như vậy, lại không dám đưa cậu đi bệnh viện…”
Hồ Lộ vừa nói vừa sờ trán hắn, bàn tay hơi lạnh khiến Diệp Khuynh Thành kêu
khẽ, nhưng lại không tự chủ được mà chà chà vào, Hồ Lộ không phát giác động tác
nhỏ này của hắn mà còn lo lắng nói, “Nếu cậu sốt chết luôn thì càng tốt, đào mộ
chôn đại là được, nếu như sốt đến ngốc luôn… thì tôi làm gì có tiền nuôi cậu cả
đời đây.”
Diệp
Khuynh Thành nghe răng mình nghiến kèn kẹt, bây giờ nếu có thể hoạt động được
một ngón tay, nếu có thể động một ngón tay thôi, thì hắn nhất định bóp chết Hồ
lô này!
Trong
phòng im lặng hồi lâu, Hồ Lộ thay khăn lông trên đầu hắn: “Diệp Khuynh Thành,
nếu cậu tức giận thì hãy cố gắng khỏe lại đi, như vậy thì tôi mới không dám ăn
hiếp cậu nữa.”
Giọng
nói này, cho dù là kẻ ngạo mạn như Diệp Khuynh Thành cũng nghe được sự lo lắng
của cô.
Sự lo
lắng của cô ấy…
Trong
lòng không kìm được mà ấm lên, khóe môi Diệp Khuynh Thành động đậy, khổ sở nói:
“Khỏi bệnh rồi… sẽ xử lý ngươi.”
“Được.”
Bệnh
của Diệp Khuynh Thành cuối cùng cũng khởi sắc, nhưng hắn lại chưa có cơ hội xử
lý thì Hồ Lộ đã lao đầu vào công việc bận rộn. Hôm nay mưa lớn, Hồ Lộ đi làm
sớm, Diệp Khuynh thành đang quấn tấm thảm ngồi trên sô pha xem tivi: “Mì gói có
vị mới rồi, tối đem về cho ta một ít nhé.”
“Bệnh
cậu mới vừa khỏi thôi, tối về tôi nấu cháo cho cậu ăn, coi nhà nhé.” Cô vừa
mang giày vừa dặn dò, lời chưa dứt thì người đã ra khỏi cửa.
Diệp
Khuynh Thành giận dữ xoa mũi: “Đã nói lão tử không phải chó mà.”
Hôm nay
Diệp Khuynh Thành chờ đến tám giờ tối mà Hồ Lộ vẫn chưa về nấu cháo.
Bên
ngoài sấm chớp ầm ầm, trong lòng Diệp Khuynh Thành cũng nóng như bị sét đánh,
nóng đến kỳ lạ. Hắn bực bội vò tai, hắn nói với bản thân đó chẳng qua là con
người ngu xuẩn thôi. Nhưng lại không nhịn được mà cầm dù chạy xuống dưới lầu.
Hắn
muốn đi tìm nhưng lại không dám đi xa, chỉ chạy đến trạm xe buýt dòm tới ngó
lui.
Từng
chiếc từng chiếc xe buýt dừng trước mặt Diệp Khuynh Thành rồi lại chạy đi, biểu
hiện của hắn ngày càng bất an, thậm chí… bất lực. Từng trận sấm như trái tim
bất an của hắn đang nhảy nhót. Thế giới này có quá nhiều thứ hắn không biết,
hắn chỉ quen thuộc với mỗi