
cô chưa từng xuất hiện vậy. Những chuyện như bị con trai nắm tay
như thế này, hình như sau lần du xuân cuối cùng hồi tiểu học thì đã biến mất
khỏi cuộc đời cô rồi.
Hồ Lộ
dần dần đỏ mặt. Cô… cô bị một thiếu niên trêu ghẹo.
“Nắm
chắc lấy.” Thiếu niên bực bội nói, “Còn đi lạc nữa là ta đập ngươi đó!”
Một câu
nói phá vỡ mọi giả tưởng của Hồ Lộ, cô giật giật khóe miệng, tâm trạng muốn bán
thứ hàng này đi ngày càng mạnh mẽ. Trận đầu tiên thất bại, cô bắt đầu suy nghĩ
phương pháp khác, phân tán sự chú ý của hắn, sau đó… đá hắn đi.
“Này,
cậu muốn tìm huynh trưởng, nhưng mà huynh trưởng cậu trông thế nào cũng phải
cho tôi biết chứ.”
“Con
người hạ đẳng không nhìn thấy huynh ấy đâu.”
“Cái
gì?”
“Ca ca
ta bị chín tên đạo sĩ đánh tan hồn phách, hồn tán tứ phương, ta đã ngưng tụ hồn
phách còn sót lại rồi, chỉ còn một hồn lưu lạc dị thế, chỉ có tìm được hồn này
thì hồn phách của ca ca ta mới được hoàn chỉnh, huynh ấy mới có thể vào luân
hồi, có được cuộc sống mới.”
Hồ Lộ
gật đầu: “Vậy tức là người anh mà cậu tìm chỉ là một quỷ hồn, quỷ?”
“Không
sai.”
Hồ Lộ
gần như bất chấp thể diện, lập tức ôm ứng cột đèn gần mình mà khóc: “Không, cậu
đừng hại tôi, tìm người là một chuyện, tìm quỷ lại là chuyện khác, tôi nhát
gan, bị dọa là đi đời đó.”
Thiếu
niên bị sức mạnh đột ngột của cô giật cho loạng choạng, hắn nhíu mày nhìn cô:
“Thị nữ, ngươi thật chẳng ra gì.”
“Không
còn mạng thì ra gì để làm gì.” Hồ Lộ nghẹn ngào, “Còn nữa, tôi tên Hồ Lộ.”
Thiếu
niên giơ giơ móng tay nói: “Hồ lô, ta không có nhiều thời gian để phí với
ngươi, chặt tay hay chặt cái tên mà ngươi đang ôm đó, chọn một đi.”
Trong
lòng Hồ Lộ thầm nói trái phải gì cũng chết thôi, vậy là cô gan lỳ, nhắm mắt
nói: “Cậu chặt đi, tôi chết rồi thì không cần hầu hạ cậu nữa, không cần nấu mì
gói cho cậu nữa!”
Nghe
thấy hai chữ mì gòi, thiếu niên hơi chùn bước, hắn bực bội vò đầu: “Được rồi
được rồi, ngươi dắt ta đi để ta quen đường rồi thì ta tự đi tìm. Mỗi ngày ngươi
hầu hạ ta chải đầu ăn uống là được.” Nghe điều kiện này Hồ Lộ mới thả lỏng tay
một chút.
“Thật
sao?”
“Diệp
Khuynh Thành ta chưa từng nuốt lời.”
Ánh
nắng ngày hè đổ xuống khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu niên, lúc này Hồ Lộ mới
biết tên của con yêu quái này, Diệp Khuynh Thành, quả thật là khuynh thành
tuyệt sắc.
Nhưng
mà…
“Sao
cậu lại lấy tên con gái?”
“Hồ lô,
ngươi muốn chết à?”
Kế
hoạch bán Diệp Khuynh Thành của Hồ Lộ cuối cũng cũng thất bại.
Trốn
không được nên cô chỉ đành nghĩ cách ứng phó, cũng may con yêu quái Diệp Khuynh
Thành này ngoài ngạo mạn, tự đại, ngông cuồng, tự kỷ với lại tính tính nóng nảy
thì cũng không có gì quá đáng, ít ra hắn chưa từng thật sự hại Hồ Lộ. Nghĩ đến
việc hắn không thể ở đây bao nhiêu lâu, mà một ngày sáu gói mì là đủ nuôi hắn
thì Hồ Lộ cũng miễn cưỡng chịu đựng tiếp.
“Hồ lô,
hôm nay ngươi chậm quá đi.” Diệp Khuynh Thành bất mãn ôm cánh tay, “Dám để chủ
nhân chờ lâu như vậy, thật là một thị nữ to gan.” Mỗi ngày Diệp Khuynh Thành
đều đến gần công ty cô lượn lờ, lúc chiều tối thì thuận đường lôi cô về nhà,
đương nhiên là vì để sớm được ăn mì gói hắn thích nhất.
Hôm nay
Hồ Lộ bị khách hàng bám đến đau đầu nên cũng lười kì kèo với hắn, chỉ ỉu xìu
nói đi thôi rồi mệt mỏi đi về phía trước.
Không
nhận được ánh mắt phản kháng dám giận nhưng không dám nói thường ngày, Diệp
Khuynh Thành cảm thấy có chút thú vị, hắn nhìn Hồ Lộ đang không ngừng vừa xoa
trán vừa thở dài trước mặt mình, mày nhíu lại, còn chưa lên tiếng thì bỗng nghe
sau lưng có tiếng đàn ông: “Này Hồ Lộ, tối nay có muốn đi ăn cơm không?”
Ánh mắt
Diệp Khuynh Thành lạnh đi, toàn thân Hồ cứng lại, cô từ từ quay đầu, miễn cưỡng
cười nói: “Không cần đâu.”
“Đừng
có vừa mở miệng ra là từ chối chứ.” Tên đàn ông đi tới vừa nói vừa kéo Hồ Lộ,
bước chân Diệp Khuynh thành chuyển động, chắn trước mặt Hồ Lộ, không khách sáo
nói: “Con người thấp hèn trọc đầu kia, bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, biến mất
hoặc chết ở đây.”
Tên đàn
ông kia bị câu nói này làm chấn động, ngơ ngác nhìn Diệp Khuynh Thành, mặt Hồ
Lộ giật giật một cách khó coi, cô vội giật tay Diệp Khuynh Thành về phía sau:
“Gì vậy, cậu xem, tôi không đi được đâu, về thôi!” Nói xong liền nửa kéo nửa
lôi giật Diệp Khuynh Thành đi.
Tên đàn
ông bị bỏ lại đứng đó thất thần sờ đỉnh đầu, vẻ mặt tổn thương.
Về đến
nhà, Diệp Khuynh Thành vô cùng bất mãn ôm cánh tay, nhíu mày xem xét cô. Hồ Lộ
vội đáp: “Chẳng phải là tôi lo lắng đó sao.”
Diệp
Khuynh Thành càng bất mãn: “Một ngón tay của ta cũng có thể bóp chết tên nam
nhân yếu đuối kia rồi.”
Hồ Lộ
xoa trán: “Tôi chính là lo việc này đó…” Cô thở dài, nhìn mặt Diệp Khuynh Thành
có chút cay đắng, “Nhưng mà vẫn cảm ơn cậu lúc nãy đã ra mặt giùm tôi.”
“Ngươi
đi ăn cơm thì ai nấu mì gói cho ta. Dám không lo cho bữa ăn của chủ nhân…” Diệp
Khuynh Thành càu nhàu.
Hồ Lồ
đen mặt lấy hai gói mì đi vào bếp, tiếng nồi niêu xoong chảo rơi vỡ ầm ĩ.
Sống
chung với Diệp Khuynh Thành tròn một tháng, người trong công ty đều nói Hồ Lộ
tốt tính lên rất nh