
i ly, Diệp Khuynh An vội đứng dậy, Thanh Trụy cũng cả kinh,
lấy khăn tay định lau cho hắn, Diệp Khuynh An lại thất thường lui về phía sau
hai bước, hắn cố gắng bình tĩnh lại thần sắc, giả vờ trấn tĩnh nói: “Không sao,
nước trà không nóng, con về phòng thay y phục.” Nói xong liền quay người đi,
bước chân mang theo chút hoảng hốt.
Đêm đó,
Diệp Khuynh An lần đầu đồng ý với đề nghị của Phương tiểu hầu gia đi đến chốn
trăng gió trong truyền thuyết.
Ba ly
Hoàng tửu vào bụng, cả thế giới như quay cuồng, Phương tiểu hầu gia tốt bụng
dìu hắn vào một gian phòng, nữ nhân áo hồng bên trong lập tức nhu thuận đứng
dậy dìu hắn lên giường. Thế giới của hắn không ngừng quay cuồng, chỉ có giọng
nói nữ nhân thanh đạm nhưng không mất đi vẻ dịu dàng vang bên tai hắn “Khuynh
An, Khuynh An.” Cái tên này dường như có một ma lực khiến người ta hạnh phúc,
khiến nữ nhân có đôi mắt đạm mạc kia gọi dịu dàng đến vậy.
Hắn cảm
thấy y phục của mình từ từ bị người ta rũ bỏ, người trước mắt dường như chính
là người trong đầu hắn, nàng gọi tên hắn, nàng xoa ngực hắn, khí lực thiếu niên
dưới bụng của hắn nóng lên dữ dội.
Thanh
Trụy…
Sư phụ
của hắn…
Bỗng
nhiên choàng tỉnh! Diệp Khuynh An lập tức đẩy đôi tay của nữ nhân ra, ngồi bật
dậy.
“Công
tử?” Âm thanh dịu dàng như
không xương cốt vang lên sau lưng hắn, Diệp Khuynh An nhắm chặt mắt, không phải
Thanh Trụy thì ai cũng không được. Bụng dưới nóng như thiêu đốt khiến hắn hiểu
rõ mong ước ẩn chứa trong lòng bấy lâu.
Diệp
Khuynh An cắn răng, dù biết nàng lớn tuổi hơn hắn nhiều, nàng là sư phụ của
hắn, dù biết nàng đã là thê tử của người khác, dù nghe được vô số nghị luận về
dung mạo không hề thay đổi của nàng, nghi ngờ nàng biết yêu pháp tà thuật.
Nhưng hắn vẫn có một mong ước đại nghịch bất đạo như vậy. Hắn kéo áo đẩy cửa
bước ra ngoài.
Đêm đó
hắn một mình ngồi ngắm sao trên đỉnh thanh lâu cả đêm.
Hôm sau
về phủ, cả nhà đều ngồi trong đại sảnh, bao gồm cả Thanh Trụy, nàng một mình
uống trà như không nhìn thấy hắn.
“Con nó
lớn rồi nhưng cũng chưa đến tuổi nạp phi nạp thiếp, cứ tìm một nha hoàn giữ
trong phòng* đi.” Hiền vương phi dịu dàng lên tiếng, Hiền vương điềm đạm đáp
lời, rồi nghiêm khắc nhìn Diệp Khuynh An nói: “Sau này không được tới mấy chỗ
đó nữa, con cần người thế nào mà không được! Sao cứ phải tới chốn phong trần
như vậy.”
*Thông
phòng nha hoàn: danh nghĩa là nha hoàn, thực tế là cơ thiếp.
Diệp
Khuynh An nhìn Thanh Trụy, thấy nàng vẫn không có biểu hiện gì mà uống trà như
cũ, hắn cụp mắt, tay nắm chặt. Người hắn muốn, người hắn muốn thì lại có cầu
thế nào cũng không cầu được.
“Hài
nhi… biết rồi.”
Vương phi
ban đại nha đầu bên cạnh mình cho Diệp Khuynh An làm nha hoàn. Đêm đầu tiên họ
chung phòng, Thanh Trụy uống say túy lúy trong Đào uyển.
“Một
đời an, một kiếp an.” Thanh Trụy bò trên bàn đá trong vườn, rượu trong bình vơi
hết nửa này đến nửa khác, nàng cười thất thần: “Chàng thích là được, đời này ta
sẽ ở bên chàng, nhìn chàng thôi… cũng được rồi.”
“Thanh
Trụy.” Bỗng nhiên có người dìu nàng dậy, giọng nói của thiếu niên mang ý trách
mắng, “Sao lại uống nhiều thế này?”
“Nhiều?
Hình như có hơi nhiều, đã lâu lắm rồi ta chưa từng uống nhiều rượu như vậy.
Khuynh An…” Nàng mơ hồ đưa tay choàng vào cổ thiếu niên, tiếng gọi dịu dàng
nhất đời này khiến tai Diệp Khuynh An đỏ lên.
“Ta đưa
người về phòng trước đã.”
“Không
về.” Nàng nũng nịu chà vào vai hắn một cách hiếm thấy, “Hoa tiền nguyệt hạ,
quỳnh tương mỹ nhân*, Diệp Khuynh An, chàng hôn ta đi.”
*Trước
hoa dưới trăng, rượu ngon người đẹp
Diệp
Khuynh An sửng sốt: “Thanh… Thanh Trụy, người say rồi.”
“Không,
ta đang tỉnh táo lắm.” Nàng nói, “Tỉnh táo nhìn năm tháng xoay vần, thế sự biến
đổi, tỉnh táo nhớ từng chút từng chút của quá khứ, chưa hề quên một điều.
Khuynh An, chàng có biết ta tìm chàng bao lâu không?”
Diệp
Khuynh An khẽ ngẩn ra, thần sắc hoang mang.
“Tìm
đến mức gần như tuyệt vọng.” Thanh Trụy dừng lại, mắt chùi qua vai hắn, có một
tia nước thấm vào, “Có thể tuyệt vọng, nhưng cũng không thể ngăn ta tìm chàng.
Thì ra nhớ thương đáng sợ… nhưng lại đáng buồn đến vậy.”
Diệp
Khuynh An ngây ngốc ngẩn người, im lặng hồi lâu rồi mới chua chát hỏi: “Diệp
Khuynh An là ai?”
Thanh
Trụy vùi đầu trên vai hắn cười nhạt: “Phu quân, phu quân của ta.”
Gió đêm
xuân mát lạnh, lạnh đến mức ngón tay hắn co rút lại. Thì ra mỗi một lần nàng
gọi tên hắn là đang nhớ đến người khác. Sự dịu dàng đó không phải dành cho hắn.
Lúc
Thanh Trụy tỉnh lại thì thấy Diệp Khuynh An thần sắc thâm trầm ngồi bên giường
mình, nàng hơi ngẩng ra, nhưng liền cười nói: “Khuynh An, con lớn rồi, không
nên tùy tiện như lúc nhỏ nữa.”
“Cô
đang gọi ai?” nhìn thần sắc ngơ ngẩn của Thanh Trụy, Diệp Khuynh An khàn giọng,
“Diệp Khuynh An, lúc cô gọi cái tên này là đang gọi ai?”
Thanh
Trụy ngồi dậy trấn tĩnh nhìn hắn, không kinh không giận, giống như kể lại sự
thật, nàng bình tĩnh đáp: “Con, Diệp Khuynh An, gọi con đó.”
Giống
như nhẫn nại đến cực hạn, hắn lập tức đứn