XtGem Forum catalog
Bách Quỷ Tập

Bách Quỷ Tập

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322821

Bình chọn: 10.00/10/282 lượt.

ếng bước

chân, nếu không có người, vậy là…

Bỗng

nhiên có tiếng thở gấp ở bên cạnh cô hỏi: “Cuối cùng ngươi cũng chịu dừng lại

rồi sao?

“Á!” Hồ

Lộ vứt cây dù bịt tai la thất thanh, “Đừng giết tôi! Tôi… tôi tôi tôi tâm địa

lương thiện, phúc trạch thâm hậu, ở trên có người, giết tôi sẽ trời phạt, trời

phạt đó!”

“A, vậy

à, vậy ta thử xem trời phạt là phạt thế nào.”

Hồ Lộ

kinh ngạc trừng to mắt, nhưng cô vừa nhìn thấy bộ dạng coi trời bằng vung của

“con quỷ”, khóe miệng lập tức giật giật. Cô cắn răng nhịn cơn giận vì bị trêu

chọc, hung dữ đáp: “Cậu đi theo tôi làm gì?”

Người

đến chính là thiếu niên áo đỏ ở dưới lầu của công ty Hồ Lộ, hắn giương cằm:

“Xưa nay ta không nợ nhân tình, trả dù cho ngươi.”

Hồ Lộ

ngẩn ra một hồi: “Cậu… đuổi theo xe buýt của tôi từ công ty đến đây sao?” Từ

công ty đến nhà cô tốt xấu gì cũng cách 6 trạm đó.

Thiếu

niên giận dữ: “Cái hộp vuông kia là thứ gì mà chạy nhanh quá vậy, đại gia đuổi

theo thật muốn xé nó ra. Nha đầu ngươi còn bỏ chạy thục mạng nữa, khiến đại gia

mệt đến mức cũng muốn xé ngươi ra luôn.”

Hồ Lộ

im lặng, trong lòng nghĩ thằng nhóc này quay phim cổ trang nhiều quá nên chắc

là điên rồi, cô mở miệng nói: “Dù thì cậu cứ dùng đi, không cần trả cho tôi.”

Cô dừng lại có chút nghi hoặc, “Tuổi của cậu… bất kể có mâu thuẫn gì với người

trong nhà thì cũng nên về nhà giải quyết đi.”

“Người

nhà chết hết rồi.” Thiếu niên vô tâm đáp, “Ta đến đây để tìm ca ca ta.”

Hồ Lộ

không ngờ thiếu niên nhìn ngang ngược bất thuần thế này mà lại có một gia thế

thê lương như vậy. Cô vẫn ngẩn ra đó, thiếu niên bước tới đưa cây dù cho Hồ Lộ:

“Cầm lấy, ta không thích thiếu đồ của người khác.”

Rõ ràng

có người tặng dù hắn vui đến mức ấy… Hồ Lộ mấp máy miệng, cầm lấy cây dù quay

người đi lên lầu.

Thiếu

niên im lặng khom người xuống ngồi trên bậc thang, thần sắc có chút hoang mang

nhìn màn mưa mênh mông. Hồ Lộ ở ngã quẹo lên lầu nhìn thấy biểu hiện này bèn

không kìm được mà quay đầu, nhìn thấy bóng dáng ướt đẫm của hắn, hai cái tai

đạo cụ trên đỉnh đầu ủ rũ cụp xuống, trông đáng thương vô cùng. Hồ Lộ khẽ mềm

lòng, thần xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng: “Nếu… cậu không có chỗ đi thì có

thể đến…”

Cô chưa

nói dứt lời thì đã thấy thiếu niên nhanh nhẹn đứng dậy, bước thật nhanh đến bên

cô, giương đôi mắt sáng rực nhìn cô: “Đến nhà ngươi, dẫn đường đi.”

Hồ Lộ

sờ mặt cười khan: “Haha, cậu cũng thật tự giác quá.”

“Ừ, ta

đương nhiên là thông minh tuyệt đỉnh.”



Hồ Lộ

nấu hai tô mì gói đặt trên bàn rồi nói: “Ăn tạm đi.”

Thiếu

niên gắp sợi mỳ kinh ngạc xem xét một hồi: “Sao giống con sâu quá vậy?” Hồ Lộ

sặc hết mì ra, lập tức không muốn ăn nữa. Thiếu niên nghi hoặc nếm một miếng,

đột nhiên mắt hắn sáng lên, không nói lời nào lập tức ăn sạch sẽ tô mì.

Uống

sạch nước soup, hắn bưng cái tô không mở to mắt nhìn Hồ Lộ: “Thêm một tô nữa.”

Hồ Lộ

hết lời nhìn hắn: “Rốt cuộc cậu đói đến mức nào vậy?” Rồi cô lại nghĩ, đứa trẻ

này chắc ba ngày không ăn rồi, còn có thể đuổi theo xe buýt qua 6 trạm coi như

đã là kỳ tích. Má thiếu niên ửng đỏ, nhưng lập tức lại bày ra bộ mặt ngạo mạn:

“Hừ, cho ngươi một cơ hội hầu hạ ta đó, còn không mau đi đi.”

“Tên

tiểu quỷ này không biết ăn nói cho đàng hoàng hả.” Hồ Lộ lầm bầm vài câu, nhưng

vẫn tốt bụng đi nấu mì gói cho hắn. Thếu niên bưng tô mì cười hạnh phúc, ngay

cả cái tai trên đỉnh đầu cũng vui vẻ động đậy.

Khoan

đã… tai động đậy?

Hồ Lộ

chớp mắt, không nhịn được hiếu kỳ, lấy tay véo véo cái tai trên đỉnh đầu thiếu

niên, trong khoảnh khắc, biểu hiện của cô trở nên huyền diệu vô cùng, lông

nhung nhung, vừa mềm vừa ấm, là tai thật đó… nhưng mà, nếu cái tai này là thật…

Hồ Lộ

hít một hơi lạnh, thiếu niên chu miệng kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn cô, Hồ Lộ

nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đỏ của hắn, vốn không phải là đeo kính sát tròng!

Cô rét

lạnh trong lòng, liên tục thụt lùi, cuối cùng chân mềm ra ngã trên mặt đất. Toàn

thân cô run run: “Cậu cậu… cậu là là… yêu yêu yêu…”

Thiếu

niên nghĩ lại thứ mình thấy trên màn hình đối diện tòa nhà mấy ngày nay, tiếp

lời đáp: “Check it out!”

Hồ Lộ

trắng mắt, đột nhiên ngừng thở, không biết là do quá sợ hãi hay là quá tức

giận.

Thiếu

niên uống sạch ngụm soup cuối cùng trong tô, xem xét Hồ Lộ đang nằm trên đất

một hồi rồi nói: “Nể tình đồ ngươi làm cho ta cũng không tệ, ta đại phát từ bi

cho ngươi hầu hạ ta một thời gian đó.” Hắn vô cùng cảm khái lắc đầu thở dài:

“Nhân từ với con người ngu xuẩn như vậy, ta thật quá lương thiện rồi.”

Lúc Hồ

Lộ tỉnh lại thì phát hiện trời đã không còn sáng, còn mình thì nằm trên sàn ngủ

một đêm như xác chết, eo và vai đau như sắp gãy. Hồ Lộ gõ đầu, nghi ngờ là hôm

qua mình bị người ta bỏ thuốc, lại còn gặp yêu quái nữa chứ. Cô sờ trán cười

cười rồi đứng dậy.

“Tỉnh

rồi à? Tốt lắm.”

Thiếu

niên áo sáng màu đang ngồi trên sô pha, bá đạo vắt chân, kiêu ngạo nhìn cô, đôi

tai trên đỉnh đầu cũng ra vẻ mà rung rung. Hồ Lộ ngẩn ra, rồi cô tự tát vào mặt

mình một cái, quay người đi vào trong phòng. Cô che mắt lẩm bẩm: “Hồ Lộ, mày

vẫn đan