
rời đi nơi đây, chết ở bên ngoài hoặc lại bị bọn buôn người bán đi, nàng không làm.
Bạch Chỉ hít sâu một hơi, quỳ trên mặt đất, quỳ đi đến dưới chân Bùi Thất, “Thất công tử, ta sinh là người của Cửu công tử, chết là người của Cửu công tử, ta yêu huynh ấy, chết cũng không ngừng.”
“Người yêu hắn nhiều như quân đội, sang bên kia mát mẻ đi.” Bùi Thất một cước đá văng Bạch Chỉ ra, Bạch Chỉ bị đá ngã xuống đất. Bùi Cửu định đứng dậy đỡ Bạch Chỉ, lại bị người phía sau đoạt trước. Mộ Đồ Tô nâng Bạch Chỉ dậy, mắt chưa nhìn nàng một cái, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Bùi Thất, “Ta nói nơi này tại sao lại tranh cãi ầm ĩ như vậy, hóa ra là Thất công tử tức giận .”
“Một cô gái bị thất tâm điên. Để ta mang cô ta đi.” Bùi Thất dứt lời, đứng dậy tới gần Bạch Chỉ. Hắn luôn luôn là phái hành động, không thích nói nhiều lời vô nghĩa, hưởng chân truyền từ Bùi tướng quân. Trong lòng Bạch Chỉ căng thẳng, không thể nghi ngờ, Bùi Thất sẽ trực tiếp mang nàng ra ngoài, ném tới ngoài cửa, để binh lính đem nàng tha đi.
“Thất ca.” Bùi Cửu kịp thời gọi lại, “Nàng có.”
“…” Mọi người lặng im.
Khóe miệng Bạch Chỉ run lẩy bẩy, lần trước bởi vì “có”, xém chút hại tánh mạng, lần này bởi vì “có”, qua được cửa ải khó khăn? Quả nhiên, Bùi Thất không tiếp tục tới gần nàng nữa, mà nhìn Bùi Cửu, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Đệ…”
“Cùng ta đi gặp cha.” Túm quần áo Bùi Cửu, Bùi Thất dẫn hắn đi thẳng ra ngoài cửa. Bùi Cửu ở phía sau lưng nói , “Thất ca, ta tái phát tâm bệnh, tim ta thật đau, đau quá…” Bùi Thất ngoảnh mặt làm ngơ.
Bạch Chỉ suy nghĩ, bây giờ, còn có chuyện của nàng sao? Sao lại đem nàng quên ở một bên .
Bỗng nhiên, một đôi giày da điêu màu trắng đứng yên trước mặt nàng, Bạch Chỉ hướng lên trên nhìn, thấy Mộ Đồ Tô tập trung tinh thần nhìn nàng, trong mắt có sự phức tạp nàng không cách nào thấu hiểu. Bỗng nhiên hắn ngồi xổm xuống, Bạch Chỉ kinh ngạc hoảng sợ, thân mình rụt lui, lưng dựa vào góc bàn, lui không thể lui lại được nữa. Bạch Chỉ khẽ cắn môi, “Thế tử!”
Mộ Đồ Tô lại ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng một cái, “Nhận ra ta?”
“Là thế tử giả bộ không quen biết ta trước.”
“Không phải như nàng mong muốn sao?”
Quả thật. Bạch Chỉ cam chịu . Ánh mắt Mộ Đồ Tô ảm đạm xuống, cười lạnh, “Bùi Cửu chính là gian phu mà nàng thà chết cũng không nguyện thú nhận? Phụ thân đứa nhỏ trong bụng nàng?”
“…” Nếu không phải Mộ Đồ Tô nhắc nhở như vậy, nàng đã quên có chuyện như thế. Hắn còn để bụng “gian phu” của nàng, “nghiệt tử” của nàng hơn nàng?
“Dâm – phụ? Nàng ở trên giường hắn rốt cuộc dâm – đãng thế nào?” Mộ Đồ Tô phút chốc giam cầm chiếc cẳm gầy yếu của nàng, bóp đến nỗi xương ngón tay hắn trở nên trắng. Bạch Chỉ kinh ngạc nhìn một Mộ Đồ Tô luôn luôn lạnh nhạt, trong mắt lại đầy tơ máu, lộ ra hận ý không cam lòng đối với nàng, còn có… đau đớn khổ sở.
Bạch Chỉ sợ hãi nhìn hắn không kiểm soát được như vậy, cằm bị bóp khiến nước mắt nàng mơ hồ ứa ra. Mộ Đồ Tô bỗng nhiên vung ra một nắm đấm, Bạch Chỉ cho rằng hắn muốn đánh nàng, vội vàng nhắm hai mắt, chờ đợi tử hình. Nàng chỉ cảm thấy vèo một tiếng, có gió đảo qua bên tai, đánh thẳng vào góc bàn sau lưng nàng.
Bạch Chỉ mạnh mở mắt ra, xem góc bàn bên cạnh, trên mặt có vết rách, lại mang theo vết máu. Đem ánh mắt dời tới mu bàn tay hắn, phía trên sưng đỏ đẫm máu. Hắn dùng sức lực rất lớn đi. Ánh sáng trong mắt Bạch Chỉ phai nhạt, “Tương lai thế tử sẽ gặp được chân tình của mình, nàng sẽ là một công chúa thiện lương xinh đẹp. Ta chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời thế tử, thế tử không cần như vậy.”
Mộ Đồ Tô cười, “Đúng vậy, nàng làm sao xứng đôi với ta? Chẳng qua là một dâm phụ dâm đãng ở trên giường.”
Bạch Chỉ hít sâu một hơi, bình tĩnh tiếp nhận hắn châm chọc khiêu khích. Nàng nhớ tới mình, khuỷu tay vừa chạm đất định đứng dậy, lại bị cánh tay dài của Mộ Đồ Tô chụp tới, vây ở trong ngực. Bạch Chỉ muốn tránh ra, bởi vì công hiệu thuốc của A Bích, nàng không thể xuất ra khí lực. Nàng nghĩ, cho dù nàng dùng sức lực, hắn cũng sẽ không chút sứt mẻ.
Mộ Đồ Tô nói: “Nàng yêu ta một chút sẽ chết sao? Một chút cũng không được sao?”
Bạch Chỉ trang trọng mà lại nghiêm cẩn trả lời: “Đúng vậy, tướng quân. Yêu ngươi một chút sẽ chết .” Nàng nhớ tới thời khắc đó nàng từ Vọng Tô đài rơi xuống, mặt trời lặn tà dương, màu da cam phía chân trời mê hoặc mắt, lần đầu tiên người phong hoa tuyệt đại như hắn quên Nam Chiếu tiểu công chúa trong lòng, vừa nghiêm cẩn vừa kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng yêu hắn, lấy cái chết để kết thúc. Tuyệt vọng, thống hận, không cam lòng vượt xa cái chết. Kiếp này, nàng từng phát lời thề, sẽ không tiếp tục yêu hắn, sẽ không tiếp tục trả giá vì hắn, thậm chí một giọt lệ. Cánh tay Mộ Đồ Tô bỗng nhiên mất đi sức lực, Bạch Chỉ lặng lẽ rời khỏi ôm ấp của hắn, đứng dậy rời đi.
***
Bạch Chỉ không ngờ, lại thấy Bùi Cửu, cả người hắn uể oải. Nàng đón hắn từ bên ngoài lều trại của Bùi tướng quân mềm nhũn nằm úp sấp, dìu hắn trở về lều trại bôi thuốc. Qúa trình bôi thuốc, Bùi Cửu luôn luôn kêu không ngừng, dường như chạm vào hắn một chút, hắn đều cảm thấ