XtGem Forum catalog
Bạch Nhật Sam Y Tận

Bạch Nhật Sam Y Tận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324441

Bình chọn: 7.00/10/444 lượt.

ó lẽ nàng xúc động là, ông ấy yêu mẫu thân nàng, yêu đơn giản, yêu hiểu rõ. Cùng ông ấy cả đời, thầm mong Liễu thị sống tốt.

Bạch Chỉ yên lặng lui ra.

Đi đến trước cửa phòng Liễu thị, trong buồng còn sáng ngọn đèn. Bạch Chỉ xuyên thấu qua khe hở trên song cửa sổ, thấy Liễu thị quỳ gối trên bồ đoàn, tay cầm phật châu, đang niệm kinh cầu nguyện. Vẻ mặt bà không còn kiểu cách bình tĩnh trong dĩ vãng, mang theo lo lắng mang theo yếu ớt.

Liễu thị chỉ nguyện ở lại bên trong hồng trần vì Trịnh Tử Thành than thở khóc lóc, cảm động lấy ân tình.

Bạch Chỉ trở lại khuê phòng, đề bút, ở trên giấy tuyên thành, sắc mặt ngưng trọng viết gì đó. Thao thao bất tuyệt một đống, cuối cùng nhét vào phong thư, trên viết “Bạch Uyên” đặt lên bàn, cởi áo nới đai lên giường ngủ.

Thư là ra roi thúc ngựa mang ra ngoài. Phong thư này không giống ngày xưa có đi không có về, mấy ngày đã thu được hồi âm. Thời khắc Bạch Chỉ nhận được phong thư của Bạch Uyên, đáy lòng cười lạnh. Chỉ cần có chuyện tổn hại đến ông ta, ông ta sẽ không nể tình nghĩa.

Mở thư, là một phong hưu thư vô cùng oán giận. Phía trên rõ ràng viết đại danh Bạch Uyên. Hai chữ “Không trinh” cực kì chói mắt, nhưng Bạch Chỉ lại lạnh nhạt gấp vào, đi hướng phòng Liễu thị.

Nàng viết cho Bạch Uyên một phong thư, một phong thư than thở khóc lóc tố giác. Nàng cáo với Bạch Uyên, nàng tận mắt thấy Liễu thị cẩu thả cùng người khác, nàng thay mặt mẹ nàng xin lỗi Bạch Uyên, cầu ông ta tha thứ. Bạch Chỉ hiểu Bạch Uyên nhất, làm sao có thể dễ dàng tha thứ? Như nàng mong muốn, nàng thu được một phong hưu thư, hưu thư bỏ Liễu thị.

Liễu thị không chịu đối mặt bản thân, nàng sẽ thay bà lựa chọn. Bạch Uyên không đáng giá bà tiếp tục trả giá, người đàn ông trước mặt, chỉ có thể ngộ không thể cầu, cho dù thời gian của ông ấy không nhiều lắm.

Khi Bạch Chỉ đem phong hưu thư này trình trước mặt Liễu thị, Liễu thị thoạt nhìn cực kì bình tĩnh. Bạch Chỉ quỳ trên mặt đất, “Nếu như nương trách nữ nhi tự cho là thông minh, muốn đánh cũng được, muốn làm gì cũng được. Chỉ Nhi chính là không nhìn nổi !”

Liễu thị tiến lên đỡ lấy nàng, “Đã nhiều ngày ta suy nghĩ thật lâu, kỳ thực đã muốn cùng cách với cha con. Có điều ta rất hiểu cha con, ông ấy sẽ không dễ dàng cùng cách, có cậu con ở đó, hơn nữa ông ấy sợ nhất người khác chất vấn mình. Như vậy cũng tốt, trách nhiệm quy tội về ta, còn ông ấy đúng lý hợp tình, thân phận làm kẻ thụ hại.”

Đúng vậy, Bạch Chỉ cũng nghĩ vậy. Nàng dừng một chút, nhìn Liễu thị, “Nương, chúng ta học Thu Thiền, ở tại trong núi, qua những ngày cùng thế vô tranh, được không?”

Liễu thị chua sót cười, “Người trong lòng Chỉ Nhi làm thế nào?”

“Bắt cóc đến trên núi không phải là được?”

“Vậy Thuật Nhi…” Liễu thị vẫn lo lắng .

“Thuật Nhi thầm nghĩ đi theo nương, việc này nương không cần lo lắng. Người chỉ cần nói người bị cha hưu là được.” Bạch Thuật đối với Bạch Uyên càng không có cảm tình gì để nói. Từ nhỏ đi theo Liễu thị, rời Liễu thị liền ra ngoài học y. Mười năm, cùng Bạch Uyên nói cũng không vượt qua một trăm câu.

Cuối cùng Liễu thị cũng nở nụ cười, trong tay gắt gao nắm chặt hưu thư. Bạch Chỉ hạ giá thấp cho những gia đinh bán mình còn lại chuộc thân, Hồng Kiều không muốn, liền tiếp tục ở lại. Bạch Chỉ đem số tiền tích cóp dùng để xây phòng mới, lựa chọn theo Thu Thiền.

Trịnh Tử Thành từ quan, muốn cùng Liễu thị vượt qua tuổi già. Ông ấy quả nhiên không giống Bạch Uyên. Bạch Uyên muốn quyền lực, Trịnh Tử Thành chỉ cần người trong lòng. Ngày vui chỉ có vài người, lại hiếm khi thấy được Liễu thị tươi cười đầy mặt. Bạch Chỉ vốn định trở về thu thập vật dụng của bản thân, đem Bạch phủ khóa lại. Không ngờ, về nhà lại gặp quản gia đã theo Bạch Uyên lên kinh thành.

Bạch Chỉ ngẩn ra.

Quản gia nói: “Tiểu thư, lão nô tới đón người cùng tiểu thiếu gia lên kinh .”

“…” Bạch Chỉ không có lời nào để nói.

Đón Bạch Thuật lên kinh còn hiểu được, dù sao cũng là dòng độc đinh. Không hiểu là, vì sao Bạch Uyên cũng muốn đem nàng mang tới kinh thành? Mẹ nàng làm ra việc “không thể tha thứ” bậc này, ông ta cư nhiên không liên lụy tới con cá trong chậu như nàng?

Bạch Chỉ không muốn lên kinh, Thuật Nhi lại càng không muốn đi . Quản gia khôn khéo thật sự, “Nếu như tiểu thư cùng tiểu thiếu gia không cùng lão nô lên kinh, đến lúc đó lão gia tự mình tới đón hai người.” Uy hiếp im hơi lặng tiếng.

Nếu như Bạch Uyên tự mình đến , sự tình sẽ phức tạp rất nhiều. Đến lúc đó không chỉ liên lụy đến Liễu thị cùng Trịnh Tử Thành, càng làm bản thân không có lợi lộc gì. Nàng rất hiểu cách làm người của Bạch Uyên. Nếu tính kế ông ta bị ông ta phát hiện, chỉ có đường chết.

Bạch Uyên để nàng lên kinh, tuyệt đối có tính toán khác. Ngược lại, Bạch Thuật thì an toàn nhiều lắm. Bạch Chỉ nhân tiện nói: “Quản gia, trước tiên ta theo ông lên kinh, Thuật Nhi mấy ngày nay thân thể không khoẻ, không nên mệt nhọc. Nếu ở trên đường có chuyện không hay xảy ra sẽ không tốt lắm.”

Quả nhiên, quản gia sảng khoái đồng ý, “Được rồi, tiểu thiếu gia trước tiên ở tại chỗ này, tiểu thư cùng ta trở về trước.”

Bạch Chỉ gậ