
sau đó thân thể ngã vào trong một vòm ngực dày.
Xe ngựa bắt đầu tiến lên, tiếng trục xe át đi tiếng hô của nàng, làm cho hai lão đưa cháu gái rời đi
cũng không phát hiện khác thường.
“Ngươi làm sao có thể ở trong này?”Bùi Lưu Ly ôm trụ nam nhân của nàng, vừa hỏi mới giật mình
thấy chính mình hỏi cái vấn đề ngu ngốc, nhất định là nha đầu Tiểu Phượng nói cho hắn.
Mạnh Ứng Hổ nhìn biểu tình của nàng biết nàng đoán được, thông minh vẫn chưa trả lời vấn đề này.
Khi thấy nàng, đường cong lạnh lùng cứng rắn trên mặt hắn không tự giác mềm ra, thật chí có chút ý
cười, hai tay ôm thiên hạ trong lòng không buông, một cỗ thỏa mãn tự đáy lòng dâng lên, làm tâm
tình hắn trở nên tốt.
“Gặp ngoại công cùng ngoại bà, tâm tình có tốt hay không?”
Nàng mấy ngày nay vẻ mặt động bất động cho hắn xem, bất quá cũng không cự tuyệt hắn động chạm.
Hắn biết từ đáy lòng nàng đối với hắn hữu tình, nếu không sẽ không tùy hắn ôm mà không cự tuyệt.
Chính là nàng vẫn không dễ dàng tha thứ hắn, hắn cũng không ép nàng, nguyện ý cho nàng một chút
thời gian, ít nhất nàng nguyện ý lưu lại, hôn sự hai người hắn đều có tính toán.
“Ân.”Nàng hừ nhẹ, theo bản năng ở trong lòng hắn điều chỉnh tư thế, xe ngựa thong thả tiến lên,
trong ngực hắn lại ấm áp như vậy, làm hại nàng hai mí mắt không tụ động nhắm lại. ( ặc, ta nóng
muốn chết, mồ hôi chảy ròng ròng mà 2 ng` ni…)
“Nghe nói nàng bị nương còn có sáu vị di nương kêu đi nói chuyện phiếm, cho nên mới không ngủ
trưa, muốn ngủ liền ngủ một chút đi, đến nơi ta sẽ gọi nàng.”Tiếng nói ôn nhu ở bên tai nàng phe
phẩy, cùng với cái hôn dừng ở trên trán nàng, tuy rằng không muốn nàng mỗi ngày dậy sớm, nhưng
đây là thời gian duy nhất cả nhà cùng dùng bữa, đành phải ủy khuất nàng.
Thiên hạ trong lòng cũng không đáp lại, Mạnh Ứng Hổ cúi đầu nhìn, mới phát giác nàng đã ngủ,
khuôn mặt lạnh lùng giơ lên một chút sủng nịch, cũng nhắm mắt theo.
Ước chừng qua hai khắc, xe ngựa trở lại ngoài cửa lớn Mạnh phủ, xa phu thấp giọng hướng bên trong
kêu to.
“Đại thiếu gia, đến phủ.”
Mạnh Ứng Hổ mở mắt, nhìn kiều nhan trong lòng vẫn chưa tỉnh, đem nàng cẩn thận ôm lấy, lấy khửu
tay đẩy cửa xe, ôm thiên hạ trong lòng bước xuống, đi vào phủ.
Một đường hướng sườn phía nam Nghênh Phong Các đi đến, ven đường không ít người hầu hạ nhìn
thấy đại thiếu gia ôm tức phụ trong lòng, ánh mắt đều tò mò, khe khẽ nói nhỏ.
Sau khi bước vào cửa tròn Nghênh Phong Các, đi đến tẩm phòng nàng tạm ở, đẩy cửa phòng ra, đem
thiên hạ ngủ trong lòng đặt nhẹ trên giường, thấp giọng dặn Tiểu Phượng vào sau, không cho phép
quấy rầy đến giấc ngủ của nàng, sau đó mới rời đi.
Tú nương: cô gái thêu thùa giỏi nhất.
Trăng tròn: chắc ý chỉ một tuổi đó mà.
Quan ái: quan tâm, ưu ái.
Nói sơ một chút, ta hơi nhầm lần, thước phô là chỉ cửa hàng buôn bán nói chung, còn của hàng của lí
lão là nơi bán gạo. Trong truyện hay nhắc đến từ sinh ý, tra