
ử “Hai ba đều mong có cháu
kìa.”
“…” Tống An Thần hoàn toàn lờ đi câu “không cần chịu trách nhiệm” của Nhất
Thế.
“Không sao, còn kịp tạo ra một đứa.” Tống An Thần vuốt tóc Nhất Thế, “Từ hôm
nay, em dọn về nhà anh ở, mau chóng tạo cục cưng.”
Mí mắt Nhất Thế giật giật, miệng còn chưa kịp co rúm lại, xe đã khởi động, nhắm
hướng căn nhà sau này của hai người phóng đi.
Nhất Thế rối rắm ngồi ở ghế lái phụ, túm chặt vạt áo mình, thấpp thỏm bất an nhìn
xe dừng lại trong bãi đậuu xe khu chung cư Lăng Thiên. Xe tắtt máy, hai người trên
xe đều không nhúc nhích, ngồồi nguyên trên ghế nhìn ra xa.
Nhất Thế nắm chặt tay, hít sâu một hơi: “Em trai Tống, chúng ta…”
“Sổ hộ khẩu đã đem qua đây rồi. Ít hôm nữa tìm bữa nào rảnh đi sở dân chính, làm
chuyện nên làm thôi.” Độtt nhiên anh chồm người tới, cởi dây ann toàn cho cô, mỉm
cười dịu dàng: “Về nhà đi.”
Mấy lời định nói bị Nhất Thế nuốt xuống. Cô không biết gần đây mình làm sao nữa.
Cứ mãi lo lắng chuyệnn mang thai, sau khi kinh nguyệt tớii vài ngày trước, tuy thở ra
nhưng trong lòng lại trống rỗng. Hôm nay xảy ra chuyện không kịp trở tay này,
phản xạ có điều kiện củaa cô hình như càng chậm chạpp hơn. Bây giờ mới nhận ra, cô
đã không còn lối thoát nữa rồi,i, người lớn đều biết “quan hệ” củaa bọn họ, lần này cô
muốn trốn cũng không trốnn khỏi sự ràng buộc của gia đình.. Cô ngước lên, nhìn bên
mặt tuấn tú có chút mệt mỏi củủa Tống An Thần, lòng không khỏii nặng trĩu.
Tống An Thần vẫn luôn là người đàn ông đầy trách nhiệm, cho dù đó chỉ là chuyện
ngoài ý muốn, anh vẫn gánh vác hết trách nhiệm về mình, anh cho rằng Nhất Thế
nhất định sẽ mang thai lại không ngờ nó nằm ngoài dự đoán của anh, điều duy nhất
có thể níu giữ anh không phải cô, mà là con.
Hai người nối đuôi nhau lên lầu, Nhất Thế cứ cúi đầu không dám nhìn anh, mãi khi
đến cửa nhà, Tống An Thần quay đầu lại nắm tay Nhất Thế mở cửa vào nhà.
Đây là lần thứ hai Nhất Thế đến nhà Tống An Thần, vẫn y như cũ, sạch sẽ rộng rãi,
trước khi ra cửa bao giờ cũng đóng kín cửa sổ, thả rèm cửa xuống, rút hết phích
cắm ra. Hồi trước, lúc còn đi học, Tống An Thần luôn chờ cô, luôn phải đóng cửa
sổ, rút phích cắm cho cô. Nói như anh thì, “Trước khi ra cửa nhất định phải đóng
kín cửa sổ, không phải đề phòng ăn trộm mà là phòng trời mưa tạt vào làm nhà loạn
lên. Trước khi ra cửa nhất định phải rút phích cắm, không phải tiết kiệm điện mà là
phòng cháy nổ.”
Tống An Thần là người đàn ông kỹ tính như thế.
Vào nhà, Tống An Thần cũng không nói gì với cô, đi thẳng vô bếp. Nhất Thế hơi
bứt rứt đi đến sofa ngồi chờ anh, không nghĩ đến khi anh đi ra, trong tay bưng một
cái chén sứ trắng, cẩn thận đi tới đưa cho cô.
Nước đường đỏ. Mặt Nhất Thế đỏ bừng “Dì cả mới vừa hết rồi.”
“Anh biết, bây giờ đầu thu tay chân dễ bị lạnh. Phụ nữ sau khi hết kinh sẽ thiếu
máu, khí huyết không đủ có hại cho sức khỏe.” Tống An Thần nói rất thản nhiên,
ngồi xuống cạnh cô. Hai tay Nhất Thế bưng chén, thổi thổi, khẽ mím môi nhấp thử,
vị ngọt hơi the, nhưng lại thiêu đốt lòng cô.
Nhất Thế lén lút liếc Tống An Thần, giọng hơi yếu ớt, “Cái đó… hôm nay em ngủ
chung với anh sao?”
Tống An Thần đang dựa lưng vào sofa, mệt mỏi nhắm mắt lại, nghe Nhất Thế hỏi,
anh đột ngột mở to đôi mắt thăm thẳm, làm Nhất Thế hoảng hồn. Tống An Thần
xem như không có gì, mỉm cười “Không phải cần cố gắng làm ra em bé sao? Em
nói chia giường ra có làm được không?”
Nhất Thế cắn răng, đến bản thân cô còn không biết nên nói rõ ngọn nguồn như thế
nào, đành nói nước đôi “Lần trước như vậy còn không mang thai được, lần này
càng không có khả năng.” Rốt cuộc cô không nói ra được bí mật trong lòng.
Kỳ thật chuyện này cũng làm Tống An Thần buồn bực mãi. Tình hình hôm đó, đêm
khuya, anh lại biểu hiện dũng mãnh như vậy, thế mà không trúng thưởng? Tống An
Thần bật cười, không muốn nghĩ nữa, nháy mắt với Nhất Thế: “Tắm rửa đi ngủ
thôi.” Nói rồi đứng dậy đi vào nhà tắm, được mấy giây lại thò đầu ra, “Anh nghĩ kỹ
rồi, ngày mai tan tầm chúng ta đi công chứng, chuyện có con thì trong vòng một
tháng giải quyết cho xong.”
Nhất Thế ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không, cái này mà là nghĩ kỹ à?
Mới có vài giây chứ mấy. Còn giọng điệu của anh nữa, trong vòng một tháng giải
quyết vấn đề con? Biến cô thành đối tượng nghiên cứu y học, giải phẫu phân tích,
mục tiêu phấn đấu thực hiện à? Cô choáng, hết nói nổi Tống An Thần rồi.
Không tới một lát Tống An Thần lại thò đầu ra “Tắm chung không?”
Lần này Nhất Thế chạy thẳng lên lầu miễn cho anh lại thò đầu ra nói này nọ. Tống
An Thần nhìn cô chạy trối chết, tâm tình khá hẳn lên, mỉm cười chui vào nhà tắm.
Nhất Thế lên lầu, phát hiện trên lầu khác trước. Không phải chỉ một chiếc giường
với tủ đầu giường nữa, bên cạnh cửa sổ sát sàn có thêm một cái bàn mây, trên cửa
sổ treo một chậu cây nhện hoa trắng. Nhìn thú vị hơn trước nhiều.
Nhất Thế đi qua, ngồi trên ghế, có cảm giác lơ lửng trong không trung, tâm tình
sảng khoái. Căn phòng ngủ lúc này không mang lại cảm giác trống trải, lạnh lẽo cho
Nhất Thế