Pair of Vintage Old School Fru
Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323702

Bình chọn: 10.00/10/370 lượt.

nắm tay cô, thì thầm bên tai cô “Em là của anh, ai cũng

biết rồi.”

“Anh cũng là của em, mọi người đều biết.” Nhất Thế nói, câu này cô nói rất nghiêm

túc. Dù sao Tống An Thần là hàng hot, còn cô chỉ là hàng ế. Câu này nên để hàng ế

nói với hàng hot thì hơn.

Tống An Thần ngớ ra, bật cười.

Cha xứ bắt đầu tụng: “Ta được các con coi trọng, chủ trì hôn lễ cho các con, trách

nhiệm của ta không chỉ ở buổi lễ này mà thôi. Sau này bất kể các con có vấn đề gì,

ta đều nguyện ý chịu trách nhiệm với các con. Hi vọng các con gắn bó cả đời. Nếu

hôn nhân có rạn nứt, mong các con trước khi đưa ra quyết định to lớn gì hãy thương

lượng với ta. Để Chúa có cơ hội hiểu rõ. Các con sẽ hết sức vui mừng nhận thấy

Chúa tác thành đại sự cho các con, mang lại hòa thuận cho gia đình, giúp các con có

được cuộc sống mỹ mãn.”

Tống An Thần và Nhất Thế cùng gật đầu.

Cha xứ hài lòng mỉm cười nói tiếp: “Hiện tại để chúng ta cùng thề trước mặt Chúa.

Ta muốn hỏi mỗi người các con cùng một vấn đề. Đây là một câu hỏi rất dài, nhưng

mong các con hãy thành thật trả lời. Sau khi nghe xong mới đáp: chú rể, con có

bằng lòng cưới cô dâu làm vợ, theo kinh thánh dạy bảo sống chung với cô ấy, kết

thành một thể với cô ấy trước mặt Chúa, yêu cô ấy, tôn trọng cô, bảo vệ cô, giống

như yêu chính bản thân con. Dù cô ấy ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo

hèn, luôn chung thủy với cô, đến khi từ bỏ thế giới này?”

Tống An Thần quay sang nhìn Nhất Thế, chớp mắt với cô “Con bằng lòng.”

Cha xứ tiếp lời: “Cô dâu, con có bằng lòng gả cho chú rể, cùng chung sống với anh

ấy như kinh thánh dạy, kết thành một thể với anh ấy trước mặt Chúa, yêu anh ấy,

tôn trọng anh, bảo vệ anh, giống như yêu chính bản thân con. Dù anh ấy ốm đau

hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, luôn chung thủy với anh, đến khi từ bỏ thế

giới này?”

“Con bằng lòng.” Vẻ mặt Nhất Thế hơi gượng gạo.

“Được rồi, các con chính thức là vợ chồng. Trao đổi nhẫn đi.”

Phù rể đưa nhẫn cho chú rể, Nhất Thế nhìn mà ngạc nhiên không thôi, có cần rêu

rao vậy không, mua viên đá to như thế. Kim cương mượn ánh sáng lọt qua cửa sổ

trên mái giáo đường phát ra ánh sáng lấp lánh, làm mắt Nhất Thế hơi nhói.

Tống An Thần cẩn thận nắm tay cô, đeo nhẫn lên ngón tay vô danh. Rốt cuộc anh

không cảm thấy ngón tay trống trơn của cô thiếu cái gì nữa. Nhất Thế cũng đeo

nhẫn cho anh, cả giáo đường vỗ tay rầm rầm.

Nhất Thế mượn lúc “chiến tranh loạn lạc” níu áo Tống An Thần hỏi nhỏ “Nếu có

ngày anh đổi ý thì làm sao đây?”

“Đơn giản mà…” Tống An Thần nói “Em cũng đổi ý.”

“…”

Tống An Thần trực tiếp vén khăn voan trên đầu cô.

Cha xứ bối rối, vội vàng nói “Không được không được, chưa tới lúc vén khăn…”

Cha còn chưa nói xong, hai tay Tống An Thần đã đỡ lấy má Nhất Thế, hôn lên môi

cô.

Cha xứ lập tức chắp tay tạo dấu thánh giá trước ngực nhắm mắt lầm bầm “Lạy

Chúa, bọn trẻ không hiểu chuyện, a men!”

Bà Tống sán lại, kề tai Nhất Thế thì thào. Không biết là nói gì mà Nhất Thế phì

cười. Tống An Thần đột nhiên có cảm giác bất an, đưa mắt hỏi dò mẹ, bà Tống lại

làm bộ làm tịch trở về chỗ ngồi, xem kịch.

Cha xứ thấy hai người tách ra, tiếp tục trình tự hôn lễ “Chú rể, con có thể hôn cô

dâu.”

Song…

Nhất Thế nhảy vọt qua, nhào vào Tống An Thần, hai cánh môi in lên.

… Chung quanh lặng ngắt.

Cha xứ lại chắp tay tạo dấu thánh giá trước ngực, vẻ mặt khổ sở “Chúa ơi, bọn trẻ

vẫn không hiểu chuyện, a men!”

Nhất Thế cười hì hì nói với Tống An Thần “Hóa ra, số mệnh của anh đã định sẵn là

em.”

Tống An Thần nhíu mày, đưa mắt nhìn mẹ. Bà Tống le lưỡi, nhún vai tỏ vẻ vô tội.

Nhất Thế vùi trong lòng anh “Lúc anh đầy năm chọn đồ, nhớ anh chọn gì không?”

“…” Tống An Thần không nói nhưng hiếm khi mặt anh đỏ thế này. Da mặt dày hơn

vách tường rốt cuộc cũng không giữ vững được.

Nhất Thế cười đắc ý, lòng lạii mềm mại vô cùng.

Bà Tống nhìn dáng vẻ ngọt ngào của hai người, đột nhiên mỉm cười trong lòng. Rốt

cuộc con bà cũng tóm được con dâu nuôi từ bé. Ái chà! Bà Tống đã nói gì với Nhất

Thế? Thật ra là…

“Con dâu nuôi từ bé, năm đó con và An Thần cùng chọn đồ vật,t, nó tóm lấy con, cứ

dụi vào ngườii con mà gào khóc.”

Có khi, sự việc cứ thế mà lên sàn, số mệnh đã định… Tống An Thần sẽ yêu Diệp

Nhất Thế.

Gần đây Nhất Thế rất buồn bực. Chủ yếu là vì cô cảm thấy Tống An Thần không

yêu cô nữa. Trực giác của phụ nữ là chuẩn xác nhất, vì thế mà cô khó chịu thật lâu.

Sau khi kết hôn, Tống An Thần để Nhất Thế nghỉ việc, ở nhà làm vợ toàn thời gian,

Nhất Thế vốn dĩ lười biếng, vui vẻ đồng ý.

Nhưng mới vài tháng, Nhất Thế đã thấy tịch mịch. Tuy rằng có Triệu Cát Tường

cũng ở nhà làm bà nội trợ bầu bạn, song… cô càng lúc càng cảm thấy Tống An

Thần không còn mãnh liệt với cô nữa.

Lúc phụ nữ cảm thấy sợ hãi, trống trải sẽ tìm người thổ lộ. Thế là Nhất Thế tìm

Triệu Cát Tường. Gọi điện thoại tới, Triệu Cát Tường đang ăn dưa hấu, miệng

ngồm ngoàm hỏi “A lô? Qua nói chuyện chơi? Tớ đang ăn dưa hấu mà.”

“Qua đi mà, người ta đang buồn đây.”

“Được rồi, lát nữa qua nhà cậu.”

Triệu Cát Tường chạy tới nhà