pacman, rainbows, and roller s
Bà Xã Ngoan Nào

Bà Xã Ngoan Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323922

Bình chọn: 8.00/10/392 lượt.



vậy buồn cười sao?

"Vậy được, có câu này của con cô liền yên tâm nhiều, cô dâu xinh đẹp như vậy, An An nhà cô thật có phúc khí." .

Tô Thiển rất vui mừng, con nít đứa nào cũng đáng yêu như vậy, vỗ vỗ cái

mông nhỏ của cô bé chỉ vào An An cùng Tử Tử ngồi trên ghế sa lon chơi

đang hăng say: "Đi chơi đi." .

Nhìn ba đứa trẻ chơi cùng một chỗ, mấy người khóe miệng càng cười lớn hơn.

"Hôm nay tới đây còn có một chuyện phải nói, Doãn Phỉ Phỉ được người

khác cứu đi, các anh thời thời khắc khắc cẩn thận một chút, lo lắng trả

thù, chúng ta sẽ mau chóng bắt được cô ta, anh cùng Ngải Tuyết nếu không muốn xảy ra chuyện gì, đi ra ngoài cũng phải mang theo người, mấy đứa

bé ở trong nhà tương đối an toàn, đặc biệt là giờ học của thầy giáo.

Chuyện này, tôi cùng An Thần sẽ xử lý tốt, các anh ra cửa cẩn thận một

chút là tốt rồi." .

Mộ Dung Kiệt Tu sắc mặt nặng nề, có thể từ trong tay anh và An Thần cứu người đi, trên đời này thật đúng là không nhiều lắm.

An Thần tròng mắt híp lại mang theo vài phần suy nghĩ sâu xa, sợ rằng có nội gian!

Tô Thiển cùng Ngải Tuyết liếc mắt nhìn nhau, sợ rằng lại có chuyện không tốt xảy ra.

Họ hiện tại cũng không có gì, ở trong lòng, các con mới là quan trọng

nhất, anh nói rất đúng, vì để tránh cho phiền toái không cần thiết, vẫn

là lũ trẻ ở nhà vẫn tốt hơn.

"Chúng ta đến thư phòng rồi nói." .

An Thần đứng dậy, nhìn Mộ Dung Kiệt Tu một cái, Mộ Dung Kiệt Tu nhàn nhạt gật đầu, thâm trầm nhìn hai người phụ nữ bên cạnh.

Bọn họ cũng không có gì, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ bị trả thù trên người phụ nữ của bọn họ.

Tô Thiển cùng Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn hai người đi vào thư phòng,

trong lòng đại khái cũng hiểu, chuyện này, không phải đơn giản như vậy,

cần cẩn thận mới phải.

"Cũng đã qua sáu năm rồi, không nghĩ tới còn phải quan tâm chuyện này,

ban đầu không nên để cô ta sống.". An Thần nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt

lại thâm thúy.

"Vừa bắt đầu chúng ta biết liền triển khai điều tra, rất có thể là bộ hạ trước kia của Tây Tác, ít năm trước bọn họ cứu nhiều lần như vậy, cũng

không phải lần đầu ôm thất bại quay về? Đã sớm nghe nói những người đó

rất trung thành, cuối cùng là thấy được." Lại nói những người đó đều là từ nhỏ đi theo Tây Tác , Tây Tác cùng bọn

anh cùng thủ hạ cũng không khác nhau là mấy, trong đó quan hệ những

người này, không phải huynh đệ, hơn hẳn huynh đệ.

"Vậy thì gọi bọn họ gia tăng điều tra, một khi xác nhận người bị thủ hạ

của Tây Tác cướp đi, vậy thì công kích trực tiếp Đại Liệt Cốc ở Châu

Phi, lần trước xóa nơi ở của họ, lần này nhất định phải diệt bọn họ

không còn một mống! ! !" .

"Bọn họ bắt Doãn Phỉ Phỉ đi, có mục đích gì?"Một người phụ nữ bị nhiều

người đàn ông dầy xéo sáu năm, đối với bọn họ có giá trị gì?

An Thần lắc đầu, anh cũng nghĩ không thông.

"Điều tra ngay." .

Mộ Dung Kiệt Tu lạnh giọng, khạc ra một câu, sau đó hai người thật lâu cũng không nói lời nào.

Người phụ nữ kia, rốt cuộc còn có giá trị gì lợi dụng?

Lai lịch của cô ta bọn họ biết rõ ràng, trước kia khi chưa gả vào An

gia, là một nhân viên nho nhỏ của công ty, lấy cách gả cho cha An Thần

để đến gần An Thần, sau khi sắc dụ thất bại nhiều lần liền tìm Tô Thiển

gây phiền phức, lúc này mới hoàn toàn chọc giận An Thần.

Lại không bối cảnh gì, ba mẹ cũng chỉ là nhân viên viên chức bình thường một tàn hoa bại liễu như vậy, rốt cuộc còn có cái gì có thể lợi dụng?

Tô Thiển những ngày qua quả nhiên nghe lời, nếu là lúc trước, có lẽ cô

còn có thể không sợ trời không sợ đất kể từ sau khi có con trai ngược

lại cô cực kỳ quý trọng tánh mạng của mình.

Mất đi ba mẹ, cái cảm giác tê tâm liệt phế đó, đến bây giờ cô nhớ tới cảm thấy cả thở cũng đau.

Coi như không vì mình, cũng phải vì con trai mà giữ gìn chính mình.

Trong thời gian không đến trường học, Tiểu An An cực kỳ bất mãn một

trang viên to như vậy, cũng tìm không một bạn đồng trang lứa để vui

chơi.

"Mẹ, có phải ba mẹ tính không để cho con đến trường học đi học hay

không?" . Ba ngày sau, Tiểu An An vừa hung hăng đá cầu, vừa quyệt quyệt

cái miệng nhỏ, bộ dáng có vẻ uất ức cực kỳ.

Tô Thiển để sách trong tay xuống bàn, hướng về phía con trai vẫy vẫy tay.

Tiểu An An chạy tới nhào vào trong ngực của cô, ôm eo của cô khó được làm nũng: "Mẹ, con muốn trở về trường học." .

Trong nhà một chút cũng không dễ chơi, nhất là khi có ba ba ác ma ở nhà, thân thể cậu cũng căng thành một cái dây cung.

Tô Thiển ôm con trai, có chút dùng hết sức, gần đây cậu bé có vẻ cao hơn một chút rồi, so với bạn cùng lứa cao hơn một cái đầu, sợ rằng đến một

khoảng thời gian nữa cô là muốn ôm cũng không thể ôm nổi.

"An An phải nghe lời mẹ, một khoảng thời gian nữa sẽ đưa con trở về

trường học." Tô Thiển cau mày, tại sao những đứa trẻ khác ngày ngày

không thích đi học, thằng bé này lại ầm ĩ đòi đến trường?

Tiểu An An vừa nghe một khoảng thời gian liền nóng nảy, nắm ống tay áo

Tô Thiển lay động: "Con không muốn, ngày mai con muốn đến trường học." .

Một khoảng thời gian, nghe giống như là không có kỳ hạn bình thường.

Tô Thiển lại mở rộng tầm mắt một lần