
m Tiểu An An hôn rồi
lại hôn: "Còn tưởng rằng cậu sẽ sinh cô dâu cho tôi, chỉ là cũng không
sao, tiếp tục cố gắng đó." .
"Ừ, chúng tớ không ngừng cố gắng." . Tô Thiển cười vui vẻ, nhưng ánh mắt An Thần lại trầm xuống, ‘tạo người’ đã trải qua một loạt biến cố, anh
đều không tính ‘tạo’ lại, sinh một đứa bảo bối đã đem anh giày vò thành
bộ dạng này, còn muốn tiếp tục sinh?
"Bà xã, em còn chưa có dùng cơm, ăn trước ít đồ điểm tâm đi." .
Thấy Tô Thiển xuống, An Thần vội vàng chuẩn bị xong bánh bao cùng sữa tươi đưa tới trước mặt cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Nhiễm Mạn xem xét hai người, không tự chủ bấm bấm người bên cạnh một cái, Bân Tử vì đau đưng tại chỗ gào lên.
Người kia, lúc nào thì có thể như An Thần dịu dàng săn sóc như vậy thì thật tốt.
"Không có sao, chân anh ấy rút gân, mọi người không cần để ý." .
Nhiễm Mạn cười ha hả, làm khẩu hình miệng cảnh cáo cho anh, anh thật
đúng là nghe lời ngậm miệng lại, trong đôi mắt lại nhiều phần buồn bã.
Trong lòng giống nhau nghĩ tới, cô đến khi nào mới được như Tô Thiển thông tình đạt lý thì thật tốt.
"Các ngươi vợ chồng son, lúc nào thì có động tĩnh? Lương Đình vậy mà có rồi, có muốn hay không đặt trước?" .
Lương Đình lột một trái quýt vừa ăn vừa cười giỡn cũng lên tiếng trêu mọi người.
Nhiễm Mạn nhất thời đỏ mặt, đừng xem cô bình thường tuỳ tiện, da mặt thật đúng là >.< .
Mọi người nhìn cô cười ha ha, Tô Thiển mắt sáng lên, dán chặt ở bụng Lương đình: "Có rồi hả. Khi nào?" .
Lương Đình mặt đỏ hồng, xin lỗi thẳng, còn Tử Mặc bên cạnh cười híp mắt
mở miệng: "Hơn một tháng, ai muốn đặt trước, thì nhanh lên a."
"Haiii, chuyện sau này ai nói rõ ràng được, các cậu có muốn hay không lo lắng sớm như vậy, cũng không sợ mệt sao." .
Tô Thiển uống xong một ly sữa tươi, tỏ ra không có ý kiến đối với cái đề tài này, nhưng trong lòng cũng là vui vẻ.
Gần đây thật là chuyện tốt liên tiếp, làm cho người ta muốn không hạnh
phúc cũng khó, chỉ mong cuộc sống sau này, thật có thể tốt đẹp giống như mọi người suy nghĩ .
Nhìn quét qua mọi người, Tô Thiển đưa ánh mắt dừng lại trên người của Hà Nguyệt, thật là đúng dịp, cô cũng nhìn sang, Tô Thiển khẽ cười cười một tiếng, ý bảo cô vừa nói chuyện, cô tự nhiên cũng sẽ tính rồi.
Thừa dịp mọi người vui vẻ lên rất nhiều, hai người lên sân thượng, khí
trời tốt, trong trời đông khó có được ngày ánh mặt trời tốt như vậy,
phơi nắng người ấm áp dễ chịu .
"Tuần sau,tớ sẽ đi Anh Quốc."Hà Nguyệt chống tay lên lan can, hơi nghiên về phía Tô Thiển cười một tiếng.
Ánh mắt Tô Thiển ảm đạm, rất muốn mở miệng hỏi cô chuyện cùng Vạn Dạ, đại khái cũng không cần hỏi.
"Trong lòng anh ấy đều là cô, tôi vào không được."Cô cười khổ hai tiếng, tiếp tục nâng cao khóe mắt: "Cho nên, tớ muốn buông tay rồi" "Trong lòng anh ấy đều là cô, tôi vào không được." Cô cười khổ hai
tiếng, tiếp tục nâng cao khóe mắt: "Cho nên, tôi muốn buông tay rồi." .
Tô Thiển không nói gì, trong lòng lại khẽ thương tiếc, người kia ngốc
mà, bỏ lỡ Hà Nguyệt, sợ là thật khó tìm được cô gái ưu tú như vậy .
"Yêu một người không yêu mình, tựa như ở sân bay chờ đợi một chuyến bay." .
Tô Thiển yên lặng nhìn cô, cô ấy nói rất hay tựa như rất nhẹ nhàng,
nhưng mà cô lại có thể tưởng tượng nội tâm của cô ấy lúc này như thế nào giãy giụa, muốn buông tay người mình yêu bằng cả trái tim, có thể so
sánh với ly, tử biệt vô cùng đau khổ, nếu như chết, cũng liền giải
thoát, nếu như còn phải sống tiếp, muốn tiếp tục sống tốt hơn nữa, như
không có chuyện gì, tôi muốn bỏ qua. Những lời kia, thật rất nặng.
Có câu phụ nữ không cần quá kiên cường, nếu không sẽ không ai thương.
Nhưng ai biết được nếu bạn không tự lập, không kiên cường, thì ai sẽ cho bạn mượn bờ vai ấm áp những khi bạn cần?Thật ra, phụ nữ vốn rất yếu
đuối nhưng chính họ phải tập để bản thân kiên cường hơn.Có ai biết được, họ có vết thương trong lòng? Không đau không có nghĩa là không bị
thương. Người khác chỉ thấy cô cười, ai có thể thấy cô đáy lòng rơi lệ.
"Có được thản nhiên, mất chi lạnh nhạt, tranh thủ tất nhiên, thuận theo
tự nhiên đi, người người đàn ông kia, tôi muốn không nổi nữa, bởi vì quá yêu, cho nên không cách nào yêu nữa." .
Giọng nói của cô, rốt cuộc để lộ ra một chút thê lương cùng mùi vị đau
lòng không thể làm gì, nhưng Tô Thiển không biết nên an ủi cô như thế
nào, cũng không cách nào muốn Vạn Dạ quên cô, không cần nghĩ đến cô, nên đi thích ai đó, ai mới là người anh nên quý trọng.
Có vài người xuất hiện, lại đi qua. Sau đó tất cả trở về điểm ban đầu,
chỉ là nhiều thêm một chút kí ức. Thời gian qua đi, không làm cho nó
phai mờ, ngược lại càng thêm khắc cốt ghi tâm. Những thứ kia xuất hiện
trong đời người, bất luận thuộc về tình yêu, còn là tình bạn, cũng đều
như vậy. Bởi vì bọn họ dạy bạn dũng cảm,dạy bạn kiên cường, dạy cho bạn
biết khi họ rời đi, bạn cũng có thể một mình tiến về phía trước, không
sợ hãi, không hoang mang.
Cô không biết Hà Nguyệt sau khi rời đi, không còn bất kì cơ hội nào để
nhớ lại, nhưng mà, sâu trong lòng, cuối cùng cảm thấy anh và cô thật
lãng phí.
Nhì