
, tiếp theo cắn chặt
hàm răng,làm như là đang đưa ra một quyết định rất lớn: "Các người đồng
ý, hay là không? ? ? Nếu là dám nói không, tôi liền cũng không để ý tới
các người nữa." .
Tô Thiển cùng Nguyệt Nguyệt nâng trán, họ ngược lại không nói gì, chỉ
là, giữa ngày hè , ba người chen một giường lớn có thể hay không quá
nóng. . . . . . .
Cuối cùng, Ngải Tuyết vừa đấm vừa xoa , Tô Thiển cùng Nguyệt Nguyệt mới
miễn cưỡng đồng ý, ba người nhét chung một chỗ, Ngải Tuyết ngủ ở giữa,
hưng phấn giống như cắt tiết gà.
"Tiểu Tuyết, mang thai cảm giác như thế nào? ? ?" . Tô Thiển cau mày,
nghe nói mang thai người sẽ rất khó chịu, ăn không ngon, ngủ cũng không
yên.
Ngải Tuyết đô đô đôi môi, dường như rất nghiêm túc suy nghĩ.
"Cảm giác cũng không tệ lắm, chính là cảm giác không dễ chịu, bị các
loại quản chế, cũng không được tự do." . Ngải Tuyết giống như là nghĩ
tới điều gì, quay đầu nhìn bụng Tô Thiển: "Cô có phải hay không cũng
muốn có em bé? ? ?" .
Tô điểm gật đầu: "Có chút muốn." ! !
"Thôi đi, cô còn nhỏ như vậy, chơi thêm hai năm nữa rồi nói, dù sao An
thiếu gia yêu cô như vậy, lại không vội phải dùng đứa bế để trói buộc,
tôi nói với cô, người phụ nữ lúc còn trẻ không chơi cho thỏa thích, về
sau cô sẽ phải hối hận, chuyện buồn phiền rất nhiều."
Tô Thiển trầm mặc, nội tâm rối rắm, cô cũng không muốn sớm như vậy có em bé, nhưng khi nhìn thấy An Thần, liền luôn nghĩ muốn sinh cho anh một
đứa bé mới cảm thấy yên tâm.
Xem ra , An Thần thích có con, cô muốn làm bây giờ, chính là thỏa mãn tâm nguyện của An Thần.
Giống như anh yêu chính mình vậy, toàn tâm đều muốn bỏ ra.
"Đừng nghe vậy mà choáng nha, bảo bối rất đáng yêu, cô cùng An Thần cố
gắng lên, sinh con gái, chúng ta cùng kết thành thân gia. Thật tốt." .
Ngải Tuyết bắt đầu ước mơ, cô cùng An Thần dung mạo rất chói mắt, sinh nữ nhi tuyệt đối giống như tiên trên trời.
Tô Thiển bị Ngải Tuyết trêu chọc cười to, cô thật không nghĩ xa như thế.
Mấy người An Thần nói xong, đêm đã khuya, trước cửa phòng, còn có thể nghe tiếng cười của mấy người phụ nữ.
An Thần cùng Kiệt cùng nhau cau mày, hơn nửa đêm, còn kích động như vậy.
"Đi ngủ sớm một chút, nếu không an phận, gia pháp phục vụ." .
Từ ngoài cửa truyền tiến tới giọng nam trầm thấp, mang theo tia nguy hiểm cảnh cáo, thành công khiến mấy người ngậm miệng lại.
Ngải Tuyết le lưỡi, bày tỏ rất bất đắc dĩ.
Ngược lại rất là không ngờ, hai người đàn ông bá đạo không có cường thế đem mấy người tách ra, đều tự tìm phòng khách để ngủ.
Ngày hôm sau, mấy người ngủ thẳng tới buổi trưa mới bò dậy, ra khỏi phòng đã nhìn thấy hai người đàn ông mắt sắc quắc ngoài cửa.
Ngải Tuyết bị Mộ Dung Kiệt kéo tới hung hăng dạy dỗ lại, buổi sáng có
gọi thế nào cũng không mở cửa, phụ nữ mang thai, làm sao mà có thể không ăn điểm tâm.
Tô Thiển cũng không tốt hơn tí nào, trỏ vào hai con mắt gấu mèo cực lớn, trực tiếp bị đánh PP.
Chỉ có Nguyệt Nguyệt, không lo lắng ở một bên thật vui xem náo nhiệt.
Ăn cơm trưa xong, Tô Thiển liền bị An Thần kéo về Liễu gia, không cho cô có cơ hội nán lại một giây với Vạn Dạ.
"Người phụ nữ ngốc, về sau muốn đi đâu, trước hết phải có sự đồng ý của anh." .
An Thần cởi áo khoác xuống, nhắm ngay đầu của cô mà đánh.
Tô Thiển bộ mặt đen thui, vuốt chỗ bị đánh đau, ủy khuất nói: "Anh càng ngày càng bá đạo, quản càng ngày càng rộng." .
An Thần hừ lạnh, đưa tay bắt cằm cô tới gần, bắt lấy cái lưỡi đang không ngừng né tránh cố gắng mút thỏa thích, sau đó hung hăng cắn một cái.
"Vậy là em muốn anh quan tâm? Hay là muốn anh không quan tâm em?" .
Đẩy cô đến trên giường, mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm cái miệng kiều diễm ướt át, không nhịn được mà gặm gặm.
Tô Thiển không chịu được đẩy ra anh, nỗ lực thật lâu, rốt cuộc tính toán buông tha: "Chẳng lẽ em có thể nói không? Vậy em không cần anh lo" .
"Dám, em lại muốn ăn đòn rồi, mau tới đây chịu phạt." .
Tô Thiển: . Edit:
"Tiểu Tô tô, mình ở chỗ này có hai vé xem phim, chính là bộ phim lần
trước mình nói, mình chính là tốn không ít công sức mới lấy được hai
tờ." .
Nhiễm Mạn biết Tô Thiển không thích xem chiếu bóng, vây quanh cô nịnh nọt.
Tô Thiển mở to hai mắt, nhìn lên trần nhà: "Cậu thật là nhàm chán, Bân
Tử cũng ra ngoài mấy ngày rồi, một chút tin tức cũng không có, cậu không lo lắng sao." .
Nhiễm Mạn cất xong vé, quái dị quan sát cô một cái, lúc này mới âm dương quái khí: " Cậu chính là lo lắng cho An Thần nhà cậu thôi." .
Hai ngày trước, An Thần nhận được một cú điện thoại liền mang theo Bân
Tử, Thánh Khiết, An Dịch đi ra ngoài, chỉ nói là một đơn hàng ở Châu Phi bị cướp.
Mặc dù Y Na không ngừng cùng cô nói không có gì, không có gì, nhưng cô
trong lòng rõ ràng, có thể làm cho An Thần tự ra tay , chuyện cũng không nhỏ.
Gọi điện thoại cho anh anh, vẫn trong trạng thái tắt máy, càng làm cho cô lòng như lửa đốt.
Nếu An Thần là buôn bán bình thường, Tô Thiển cũng sẽ không lo lắng như
vậy, anh lăn lộn đấy nguy hiểm như vậy, coi như anh đủ cường đại, cũng
tùy thời đều có thể bỏ mạng.
Càng nghĩ, lòng của cô lại càng bất an, càn