The Soda Pop
Bà Xã Ngoan Nào

Bà Xã Ngoan Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325934

Bình chọn: 10.00/10/593 lượt.

hai phát, phát tiết một chút, không có gây thương tích cho anh, run cái gì, tránh ra khỏi chỗ này” Tô Thiển nhịn không được, nhíu

mày, sao đi đâu cũng đều có người cản trở vậy nè.

"Thiếu phu nhân, cô tha cho chúng tôi đi, nếu Lão Đại mà biết, khẳng

định là chúng tôi không chịu nổi trách nhiệm” vẻ mặt của họ thật cay

đắng, bà cô này có thể không quậy được không.

Tô Thiển vốn là tức cành hông, lúc này càng thêm giận dễ sợ, tính bướng bỉnh nổ lên, cái gì đều không quản không để ý.

"Tránh ra, bổn tiểu thư không có bắn súng, chính xác là không có bị thương chỗ nào”. Nói xong , súng trong tay cô giơ lên

Mấy người sắc mặt đại biến, vội chạy sang một bên, nhằm tránh họng súng của cô.

Tô Thiển ngắm khắp nơi, một giây kế tiếp, người chung quanh lập tức tránh xa, núp ở phía xa run run rẩy nhìn chằm chằm cô.

Đội trưởng Bảo an, đã lặng lẽ chạy ra ngoài, đi mật báo cho lão Đại.

An Thần sớm đã như pháo nổ, tức giận bốc tới đỉnh đầu gấp gáp không thôi, như một con báo lao xuống.

Cô làm phản rồi, dám lừa người trộm súng.

Trước nay có phải hay không anh quá khinh thường bản lãnh của cô.

Nghe nói Tô Thiển chạy đi phòng tập bắn,trong nháy mắt tối sầm mặt mày,

như ngựa không ngừng chạy đuổi theo cô, phía sau, Bân Tử, Thánh Kiệt

cùng An Dịch. Đi theo xem kịch vui .

Phanh —–

Bang bang ——

Tô Thiển giơ súng lục, một phát súng nhắm cái bia bắn tới trúng ngay

hồng tâm bảo vệ xung quanh mới đầu sợ hãi đổ mồ hôi lạnh giờ lại thành

sáng mắt ra nhìn cô không chỗ nào là không sùng bái.

Quả nhiên là người phụ nữ của lão đại, người phụ nữ như vậy mới xứng với lão đại bọn họ.

Thậm chí, chung quanh đã vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng kêu sợ hãi,

trừ mấy lão Đại tầng cao nhất kia, chưa từng thấy qua kỹ thuật bắn này,

không hưng phấn cũng khó trách rồi.

An Thần còn chưa có vào phòng bắn chỉ nghe thấy bên trong bàn tán khen ngợi trong mắt lạnh như băng càng thêm nồng đậm .

Mang theo khí thế không gì sánh được, đạp cửa đi vào, trong nháy mắt, tức giận hạ xuống, tất cả yên lặng như tờ. Giọng điệu của An Thần, lạnh như băng làm cho cô run rẩy. Từ khi biết

anh, chưa bao giờ thấy anh đối với mình giận dữ, phát hỏa như vậy, nước

mắt tuôn tuôn, thi nhau rơi xuống.

Cắn răng, hung hăng đẩy An Thần một một cái, khóc chạy ra ngoài.

An Thần thăng bằng cơ thể, ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp nơi, không ai dám thở mạnh.

Lão Đại lần này nổi giận thật sự rồi, ngay cả bảo bối nâng niu trong

lòng bàn tay mà cũng thu thập, thì bọn họ tất nhiên không cần nhiều lời.

" Ba người các cậu, mang nặng 100kg, chạy bộ 5 cây số, canh chừng cho tôi."

An Thần hung hăng vung tay một cái, ánh mắt thoáng qua một tia lẫm liệt.

Bân tử khóc không ra nước mắt, anh thật không nên đến nơi này xem náo

nhiệt, nhìn trên đất khẩu súng tan nát thành bốn năm phần, anh có loại

cảm giác muốn tự sát, do anh thích nhất cây súng lục này .

Tô Thiển chạy về phòng ngủ, khóa trái cửa phòng nước mắt ào ào tuôn rơi.

Cô rốt cuộc làm gì sai, không cho làm điều này điều nọ, có tâm sự trong lòng cũng không thể sao?

Nghĩ mình cũng là người bình thường, đâu phải cọc gỗ để anh muốn làm gì thì làm.

Ngồi ở đầu giường, nhớ lại anh của trước kia thật dịu dàng thật tốt, còn hôm nay thật bá đạo mà, trong lòng tràn đầy tủi thân.

Càng uất ức, trong lòng thì càng khó chịu, càng khó chấp nhận, nước mắt

cứ chảy mãi không ngừng, cuối cùng, không khống chế được cảm xúc, buồn

bực trùm chăn kín đầu, trốn vào đó mà gào khóc.

"An Thần, bà đây hận anh, khốn kiếp, khốn kiếp, trứng gà thúi. . . . . ." .

Đôi tay níu chặt lấy ra giường, co quắp, nước mắt thấm ướt một mản rộng trên giường.

Cuối cùng, khóc mệt mỏi, mệt mỏi qua đi, ôm gối ngủ say.

An Thần chưa có trở về nhà, trực tiếp đi đến phòng luyện võ, tìm mười

người lợi hại nhất, hung hăng phát tiết lửa giận trong lòng .

Người phụ nữ đáng chết, coi lời anh là lời gió thổi bên tai phải không?

Cố tình, lần nào cũng bó tay với cô, đánh không thể đánh, mắng không thể mắng, đáng chết, anh đến tột cùng làm như thế nào đối với cô! ! !

Không quá hai phút, mấy người được nói là cao thủ đã nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, sưng mặt sưng mũi , thở hổn hển.

"." .

An Thần bóp khớp xương bàn tay vang lên rắc rắc rắc rắc, tức giận, từ từng tế bào mà toát ra ngoài.

"Lão Đại, chúng ta thật không chịu được, ngài tạm tha chúng ta đi." .

Bọn họ quả thực là khóc không ra nước mắt, mỗi một lần lão Đại tới đây,

bọn họ đều muốn vứt bỏ nửa cái mạng, thật chống đỡ không được . "Không có tiền đồ, một đám ăn hại." .

Mới hai phút mà thôi, là có bộ dạng như vầy, bình thường làm ăn cái gì đây.

Đi khỏi phòng luyện võ khi đã không còn sức lực nữa, suy nghĩ nên về nhà xem cô một chút.

Ở ngoài cửa chần chờ nửa ngày, đưa tay vặn nắm tay cửa, bị khóa trái rồi.. . .

Bình tĩnh móc ra một cái chìa khóa khác mở ra, vào phòng, chỉ thấy người với chăn co rút thành một cục, buồn bực muốn chết với người này.

Đôi mắt lạnh lẽo kéo chăn của cô ra, đầu Tô Thiển đầy mồ hôi,ngủ say rồi,trong mơ vẫn không ngừng khóc nức nở.

An Thần lông mày xoắn lại, xoay ng