
ười phụ nữ bên ngoài sinh ra, Lâm lão gia không chịu thừa nhận,
cho nên anh ta cũng không thể trở lại Lâm gia, tin tức này vô cùng
nghiêm mật, làm sao em biết?" .
Tô Thiển lúc này mới hiểu rõ gật đầu, quả nhiên, đàn ông đều là thứ
không tốt, lần trước thấy Lâm bá phụ, nhìn qua rất đỉnh đạc, thì ra là
cũng là thứ ngựa đực .
An Thần thấy cô không trả lời, tầm mắt dời đến trên màn ảnh máy vi tính, liếc mắt liền nhìn thấy hai chữ Vạn Dạ này.
CTâm tình chợt có chút khó chịu , người đàn ông này, cũng không chỉ một lần xen vào quan hệ của anh với cô nàng này. Anh thật khó chịu, dù biết cô không hề có tình cảm gì với anh ta.
Đây chính là tình địch trời sinh.
Tô Thiển thấy được biểu tình của An Thần, không nói thêm gì nữa liền tắt đi máy tính,thật ra là cô sợ trong lúc vô tình lại chọc giận An Thần.
Đối với biểu hiện này của cô, An Thần coi như hài lòng, cúi xuống, ở
trên làn môi cô rơi xuống một nụ hôn: "Bảo bối, càng ngày càng làm người ta thích em nha!”
Lúc xế chiều, Tô Thiển bán hết ngoan ngoãn mới đạt được tự do từ An Thần.
"Mạn Mạn, mình cảm thấy chút tự do cuối cùng cũng đã mất rồi.”
Tô Thiển ôm một hộp kem, lung tung đưa vào trong miệng, vị ngọt làm cô khẽ cau mày.
Nhiễm Mạn cả người lười biếng cuộn mình trên ghế sofa, nhìn Tô Thiển ăn, cô đều thèm muốn chết rồi.
Mang thai thật khổ, cái này không được ăn, cái kia cũng không được ăn .
“ Cậu nên cảm thấy hài lòng đi nha, Người đàn ông ưu tú như vậy đã bị
cậu giữ làm của riêng, phụ nữ trên toàn thế giới đang ganh tỵ với cậu.”
Vừa đưa một muỗng kem vào miệng, cắn răng nghiến lợi: "Rõ ràng chính là mình bị anh ta giữ làm của riêng."
Nhiễm Mạn buồn cười: "Vậy cũng không tệ, anh ta là vỏ, còn cậu là kiếm ." .
Kem thật sự quá mau ngán người, Tô Thiển ăn không vô nữa, ném vào thùng rác, rút khăn giấy ra lau miệng.
"Nghe nói Vạn đại thần gặp chuyện phiền phức, cậu có số điện thoại của anh ấy không ? Gọi qua hỏi thăm một chút đi ." .
Ở trước mặt An Thần, cô không dám quan tâm nhiều đếnVạn Dạ, mà dù sao là bạn bè, bạn bè gặp nạn, cô sao lại không quan tâm.
Nhiễm Mạn chỉ chỉ nơi túi xách đáng xa, tò mò: "Cậu không có số điện thoại của anh ấy sao?"
“Bị cái người bá đạo tên An Thần vứt đi rồi”
Từ trong túi nhảy ra một cái điện thoại di động, khởi động màn hình, lật qua lật lại, Tô Thiển rốt cuộc không nhịn được: "Bà cô , Vạn đại thần
số nào đây?" .
"Không phải ở trong đó hết sao, cậu theo bảng chữ cái mà tìm, ba chữ Vạn đại thần lớn như vậy, cậu xem không thấy sao?."
Tô Thiển tìm kiếm trên dưới, trong ngoài, như thế mấy lần, mới đem điện thoại di động đưa cho cô: "Cậu nhìn đi." .
Rõ ràng cũng không có chứ sao.
Nhiễm Mạn không nhịn được nhíu mày: "Tớ mà tìm ra sẽ cho cậu đẹp mắt."
"Di, sao lại không thấy hả ? Rõ ràng có lưu nha." . Nhiễm Mạn vội vàng lật người dậy, trăm mối vẫn không thể hiểu nỗi .
Từ sau khi mang thai, điện thoại di động của cô cũng không dùng qua, vẫn đặt ở trong túi xách , trừ Bân Tử, không ai chạm qua . Tô Thiển khóe mắt co rút, trong lòng có mấy phần hiểu, An Thần ra tay
đảm bảo cô lập cô cùng Vạn Dạ, không cho hai người có cơ hội tiếp xúc.
"Thôi đi, mình hai ngày nữa sẽ đi học. Đến lúc đó tìm cơ hội tìm hiểu
sau, trước đi chào hỏi Lương Đình, nhờ anh ấy giúp đỡ chuyện của Vạn Dạ
một tay.”
Cô sẽ không đi tìm An Thần, nguyên nhân mọi người đều biết.
Lương Đình chính là thủ hạ của Mộ Dung thiếu gia, chỉ cần anh ra tay, một Lâm gia Nhị công tử chẳng là gì cả.
Nhiễm Mạn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn đầy rối rắm, số máy của Vạn đại thần khi nào đã biến mất trong máy của cô.
Lúc này Vạn Dạ nhàn nhã ngồi trên lầu cao nhất, bao vây là đông đảo mỹ
nữ, đối diện là Trương thiên đang cười nói rộn rã, còn Tử Mặc thì trầm
mặc không nói.
"Tôi nói với các cậu nghe nha, hôm nay tôi đã dạy cho con trai mình một
bài học thật quan trọng, mọi người biết đó là gì không? haha. . . ." .
Trương Thiên không ngừng ôm bụng, nhớ tới bộ dáng ngô nghê của thằng nhóc, anh liền không nhịn được buồn cười.
Tử Mặc không nói gì, chỉ yên lặng rót cà phê cho mọi người, làm cho Trương Thiên thật cô đơn.
"Này người anh em của tôi?" . Trương Thiên bất mãn nhìn chằm chằm Tử Mặc, đối với anh làm như vậy, bày tỏ bất mãn mãnh liệt.
“Tử Mặc, cậu không nói chuyện như vậy, xem ra chắc không khác nước đâu nhỉ?”
Vạn Dạ, nhấp một miếng cà phê, sau nheo mắt lại cười cười.
Con mắt trừng trừng: "Chẳng lẽ các cậu thật không muốn biết tôi dạy chuyện tốt gì cho con trai tôi sao?”
Băng Lãnh ngồi một bên nghe không chịu nổi, đứng lên xách lỗ tai của
anh,lạnh giọng: “Từ khi biết Ngải Tuyết mang long phụng thai không phải
là anh đã nói đến tám trăm lần là muốn cùng Lão Đại làm thông gia sao?
Anh có thôi lải nhải nữa hay không?”
Trương Thiên bị đau, vội vàng cười theo: "Lãnh vĩ đại , anh sai rồi, ây nha ,em đừng kéo lỗ tai nữa được không?”
Băng Lãnh tức giận lại ngắt mấy vòng mới buông tay, sao lúc đầu, cô lại coi trọng cái Lão Ngoan Đồng chưa trưởng thành này chứ.
Trương Thiên tự giác cách xa Băng Lãnh một chút, lúc này mới liếc nhìn Vạn Dạ.
Nghe