Bà Xã Nghịch Ngợm

Bà Xã Nghịch Ngợm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322412

Bình chọn: 7.00/10/241 lượt.

một tiếng, toàn thân Tất Hạnh Trừng bị chấn động.

Anh thật sự có người yêu rồi sao ? Là ai? Sẽ là cô sao?

Nếu như không phải là cô, vậy anh vì sao còn đuổi cùng giết tận cô không buông?

"Có lần tôi không cẩn thận nhìn thấy trong bóp da của anh ta có tấm hình của một nữ sinh, mặc dù chỉ là thoáng nhìn qua, nhưng tôi xác định người đó không phải mẹ anh ta."

"Cô sao lại biết đó không pahir mẹ anh ta, nói không chừng là hình mẹ anh ta khi trẻ, nếu không nữa thì, có phải là ảnh thần tượng nghệ sĩ nào hay không?" Tất Hạnh Trừng không hiểu vì sao tâm đều cuống loạn lên, cô phiền não hơn khi nãy rồi.

"Cũng không phải hình của minh tinh, cảm giác đó là dạng ngoài đời thực, cũng không phải hình lúc trẻ của mẹ anh ta, nếu vậy tôi đã không khẳng định rồi." Được rồi, còn chờ tra rõ nhiều chuyện, cô tạm thời không tuyên bố với bên ngoài.

Người nói vô ý, người nghe hữu tình, thuận miệng tán gẫu ra chuyện nhiều chuyện nay bị nghẹn trong lòng Tất Hạnh Trừng, kế tiếp Dâu Tây thì thầm o o hàn huyên cái gì, cô căn bản cũng không có nghe thấy.

Người phụ nữ kia rốt cuộc là ai? Đối với Nhĩ Đông Thần rốt cuộc có cái ý nghĩa gì?

Mặt hồ nguyên đóng băng, không tự chủ được dâng lên một nỗi bi thương, cô sẽ không lại bị anh ta đùa bỡn chứ??

Tấm hình thần bí, hại Tất Hạnh Trừng cả ngày không có tập trung được.

Cô biết trước bữa ăn tối, Nhĩ Đông Thần cũng sẽ ở trong phòng kiểm tra hình chụp hôm đó, lần thứ N cô buồn bực muốn bứt tóc, cô cũng đã mất kiên nhẫn rồi, quyết định đem chuyện làm cho rõ.

Nhĩ Đông Thần nghe tiếng bước chân ngoài cửa, vừa thấy là cô, anh lập tức cười vui vẻ.

"sao em lại tới?" Đây là lần đầu tiên cô chủ động tìm anh.

Tới thăm bóp da của anh một chút ah! Cô dĩ nhiên không thể nào ngốc đến thành thật mà nói, "Tôi muốn nhìn hình mấy ngày nay, có thể không?" Đột nhiên viếng thăm, lý do cũng coi như hợp lý, hại cô khổ tâm suy nghĩ thật lâu.

Nhĩ Đông Thần rất vui mừng, không ngờ cô sẽ nghĩ nhìn hình trước, anh vẫn rất hoài niệm thời gian ngày trước cùng cô nghiên cứu hình chụp.

"Em đang lo lắng tôi chụp em không đẹp sao?" Anh trêu ghẹo hỏi, vừa xoay người đi cầm máy chụp hình.

"Đương nhiên là muốn kiểm tra trước một chút, ít nhất là hình còn chưa chỉnh sửa." Tất Hạnh Trừng làm như không có việc gì ngồi lên ghế sa lông, "Trong phòng anh có thức uống sao?"

Không biết được có phải cô quá mức bình tĩnh thong dong không, Nhĩ Đông Thần chợt dừng bước lại, suy nghĩ gì đó nhìn cô, "Em hơi lạ đó?"

Tất Hạnh Trừng cả kinh, cố làm ra trấn tĩnh, "Tôi nào có?" Anh quản khỉ gió! Dù sao giả bộ ngu là được rồi, thật không được liền bôi dầu vào chân đi! (ý nói là chạy nhanh đó)

"Em không phải cố ý lấy cớ nhìn hình, muốn. . . . . . Đến gần tôi chứ!" Mặt anh ranh mãnh.

Tất Hạnh Trừng thở phào nhẹ nhõm, cũng không nhịn được liếc anh một cái, "Anh rốt cuộc có muốn cho tôi xem hình không?!"

"Được rồi, tôi chỉ đùa một chút mà thôi!"

Thấy Nhĩ Đông Thần không nghi ngờ gì mà đi tới tủ lạnh nhỏ, lòng bàn tay cô đã bắt đầu đổ mồ hôi. (Chỵ thật là vô dụng ah!)

Trước khi bắt đầu làm chuyện xấu, lương tâm của cô đã tự khiển trách, cho nên khi Nhĩ Đông Thần đem lon co ca đưa cho cô thì làm bộ không cẩn thận đánh rớt, cô thấy chột dạ mãnh liệt, vừa vặn đúng góc độ.

"Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý!" Nếu không phải là hình trong bóp da anh ta, hại cô tâm phiền ý loạn, cô mới không nhắm mắt dùng thủ đoạn này! "Quần anh đều ướt hết rồi, nhanh đổi một cái đi!"

Nhìn mặt cô áy náy, Nhĩ Đông Thần bất giác cười cô chuyện bé xé ra to, "Hoàn hảo ly này nước lạnh, nếu không em phải phụ trách bên dưới của anh nửa đời còn lại rồi."

Nửa người dưới, nửa đời sau. . . . . . Tất Hạnh Trừng đỏ tai, một câu hai nghĩa, là cô suy nghĩ nhiều sao?

"Anh nhanh đổi quần á!"

"Dù sao cũng không phải em chưa có xem qua, tôi ở chỗ này đổi là được rồi!" Anh làm bộ muốn cởi quần dài xuống.

"Nhĩ Đông thần!" Cô tức giận gấp xoay người sang chỗ khác.

"Được rồi! Tôi đùa thôi, tôi đi phòng tắm đổi cũng được sao?" Nhĩ Đông Thần cười thầm mặt da mặt cô mỏng, đem vật phẩm tùy thân tiện tay đặt ở trên khay trà, còn ngoan ngoãn lấy quần dài trong hành lý đi vào phòng tắm.

Khi bước chân anh vừa vào phòng tắm, một đôi mắt y hệt ra đa, đã vững vàng nhắm chặt chiếc bóp da trên khay trà.

Trộm lấy bóp da của người ta, không phải muốn trộm đồ, chính là nghĩ đủ cơ mật, tóm lại là"Trộm" lật, trừ phi là muốn lấy chứng cứ, bình thường không có nguyên do hợp lý.

Trong lòng tự hỏi, Tất Hạnh Trừng chân không đứng vững, nhưng nghi vấn của cô thực không thoải mái, hơn nữa, thời gian của cô không nhiều lắm, không rảnh do dự quá lâu.

Cô cầm bóp da lên, hít sâu một hơi, mở ra!

Cô rốt cuộc sợ sự thật tàn nhẫn cỡ nào? Khoảnh khắc mở bóp da kia, cô nhắm chặt hai mắt , ý thức được mắt với mồ hôi tay không quá phối hợp với nhau, cô ảo não suy nghĩ ý muốn bỏ một bàn tay chính mình ra, thật là đủ mù rồi !

Nếu quyết định phải biết, không được phép lâm trận lại lùi bước, dù sao cô cũng không phải là chưa bị Nhĩ Đông Thần đùa bỡn qua, chính là hình người yêu mà thôi, kia so ra mà vượt q


Duck hunt