
hiện tại, nên làm thế nào đây? Đặc biệt thuê để chụp ảnh là một tòa bảo cổ xa hoa, tạm để trang phục trong phòng ngủ, trước mặt là một chiếc gương trang điểm màu vàng, một người phụ nữ mặc trang phục cung đình, bầu ngực cao cao bị tóm lấy, làn váy dày bị vén lên đặt ở dưới mông, một chiếc quần lót ren rơi dưới mắt cá chân.
Quần áo hoàn chỉnh của đàn ông cũng bị cởi xuống, lộ ra dục hỏa bên trong quần lót đang ngẩng đầu, khẽ cọ cọ mông ngọc, nhẹ nhàng, sau đó vọt thẳng vào chỗ sâu nhất.
Cắm xuyên qua như nước chay bèo trôi, Tất Hạnh Trừng cảm thấy cô sắp điên rồi, kể từ lúc lời nói dối của cô bị phát hiện, người đàn ông này không có việc gì lại chạy tới tìm cô để “vận động”.
Không chuyện thì nói cô chưa tới lúc chụp hình, mượn cớ cô với Thanh Trường đang nói chuyện, kì thực thú tính của anh sớm bộc phát, nghỉ ngơi lúc nửa đêm âm thầm vào phòng cô, làm như công việc rất nhiều giờ là lúc thả lỏng.
"Em rốt cuộc có tin tôi hay không?" Nhĩ Đông Thần co mông lại, thối lui một phần.
"Chờ một chút lại nói. . . . . ." Người đàn ông này rốt cuộc có cái tật xấu gì, chờ đến cơ hội liền liều chết nói mình vô tội, cô không phải không nghe, chỉ là, anh lại chọn ngay lúc cô không tỉnh táo để nói.
"Không cần, làm xong sau này em sẽ lại trở mặt không nhận người." Anh nhanh chóng nói, thuận tiện thẳng lưng vào chỗ mềm mại, dùng sức thăm dò khiến dịch lòng chảy ra!
A. . . . . . Quá mức! Hoa huyệt cực lực co rút, thiếu chút nữa là hỏng mất, Tất Hạnh
Trừng cắn môi dưới để giảm bớt khoái cảm.
Nhìn anh còn đang nói tiếng người sao? Giống như thân thể cô chỉ để thỏa mãn dục vọng đàn ông của anh.
Cô và anh khi trước vốn không rõ ràng, lần này lại lôi kéo không rõ, thực không phải là bản tính của cô, cô lại dần chìm đắm trong đó, không thể tự kiềm chế; tới khi làm xong cô liền trở mặt, cô vốn nguyện ý trở mặt trong 24h!
Nghĩ đến đây, cô vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao đến mỗi gian phòng khách sạn, anh đều có bản lãnh lấy thẻ phòng của cô?
"Em rốt cuộc muốn tôi nói mấy lần? Đó là hiểu lầm, đại hiểu lầm! Tôi chưa từng nghĩ tới tổn thương em, ngày đó thực sự là tôi quên không tắt Skype thôi !"
Thấy cô quyết liệt không để ý anh, Nhĩ Đông thần rất nóng nảy, rất giận, anh xoay thân thể cô lại, để cho mông cô quay lưng về phía anh, nhanh chóng hoạt động phân thân đang kêu gào, một hơi xuyên qua cô!
Chịu không được tàn phá hoa huyệt nhanh chóng phun dịch, cọ rửa côn thịt, Nhĩ Đông Thần cầm chặt lấy khối tuyết trắng, cảm nhận được sảng khoái~ con mẹ nó … đáng chết.
Toàn thân anh lui ra, không để cô kịp thở đã nhanh chóng cắm vào, vùi sâu trong nhục động.
Dòng điện xuyên qua, khiến thân thể Tất Hạnh Trừng không ngừng căng thẳng, cảm thụ xương cốt thoải mái, ngón chân cô co lại, tạm thời không có sức mở miệng nói chuyện.
"Phản ứng của em thật kích động!" Côn thịt ngông cuồng bất chợt dừng lại, hưởng thụ sự co rút bao bọc mềm mại của hoa huyệt, Nhĩ Đông Thần ghé sát vành tai khéo léo của cô khẽ cắn mút.
"Tôi nghĩ, cũng không phải chỉ có anh mới cho tôi cố phản ứng mãnh liệt." Mặc dù ngực phập phồng kịch liệt, Tất Hạnh Trừng vẫn kiên trì ngạo mạn, nói lại một hơi.
Còn dám nói vậy? thật là không biết sống chết! Nhĩ Đông Thần vô tâm khích lệ cô lúc này nên nói, trên thực tế, hành động này rất không nên, anh có nghĩa vụ làm cho cô hoàn toàn biết điểm này, tránh cho cô cả ngày lẫn đêm nghĩ nhổ lông ngoài miệng cọp.
Anh ôm lấy cô ngồi lên trên bàn trang điểm, tách ra hai chân cô, bá đạo cắm mình trong đó, sau đó chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhìn vào cánh hoa sưng đỏ của cô.
"Anh, anh định làm gì?" Mới vừa sức lực không có, Tất Hạnh Trừng bị dọa đến co rút đầu lưỡi.
Anh lười phải lãng phí thời gian giải thích, trực tiếp dùng hành động nói cho cô biết, anh ghé đầu hôn lên cánh hoa của cô, nhận thấy được cô đang sợ hãi, anh suồng sã hơn đã nếm được chất lỏng ngái ngái..
Hai mắt cô ướt nước, môi anh khẽ cắn cắn đầu hoa, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng càn quấy hoa khẩu, cô thực sự sợ anh sẽ đem cô hòa tan, lại rất chờ mong cảm giác bị hòa tan.
Cô vẫn cho là môi của anh đã đủ nóng bỏng , không ngờ so với cánh hoa của cô còn lạnh hơn, chỉ là cô không hiểu, vì sao bờ môi anh lạ lạnh như thế, không những không cách nào hòa hoãn hoa tâm nóng rực, ngược lại khiến nó càng nóng mãnh liệt hơn?
Cánh hoa đỏ run run khẽ mở, tràn ra dịch mật khát vọng, kích thích ướt át như vậy khiến dục vọng anh căng phồng, Nhĩ Đông Thần vừa hút mật, vừa thưởng thức cảnh đẹp.
Anh bận rộn hoạt động, cô xấu hổ toàn thân nóng bừng, một luồng khoái cảm sung sướng lần lượt nhau mà đến, giống như đặt mình vào trong thế giới khác, cô căn bản đã mất hết sức lực không cách nào phan biệt hư ảo với thực tại, "Quá mất mặt. . . . . . A ừ. . . . . . Sao vcó thể hôn nơi đó! Anh điên rồi. . . . . . anh điên rồi sao?"
"Tôi cũng rất hoài nghi tôi điên rồi! Em vốn không phải hình mẫu lý tưởng của tôi, lại trượt chân thua trong tay em, giữa chúng ta rõ ràng chưa từng oanh oanh liệt liệt, tôi lại nhớ me mãi không quên, nhớ thương thật sâu trong lòng, có lẽ tôi nên hoài nghi, e