
h, lại có thể thường xuyên làm việc cùng nhau, chẳng qua là bằng một hình
thức khác mà thôi.
Ánh mắt Triển Du tỏ ra vui vẻ, khen ngợi: “Lão đại, anh thật tốt!”
Mục Hàn khẽ mím môi cười một nụ cười yết ớt, ngước mắt nhìn về phía Nam Khôn, giọng trầm ấm hỏi: “Tính khi nào thì mở tiệc rượu đây?”
Nam Khôn sủng nịnh liếc nhìn Triển Du, nói: “Đợi vết thương của cô ấy tốt lên đã.”
Mục Hàn: “Lần này kì nghỉ của chúng ta sẽ rất dài, nói không chừng chờ hai người đi tuần trăng mật về cũng còn chưa chấm dứt đâu.”
Hình Thiên xen vào: “Tôi nhớ trước
kia người nào đó đã từng nói lần này nghỉ muốn cùng mấy người chúng ta
đi Châu Âu du lịch, bạn học Triển Du, xin hỏi hai người định đến đâu
hưởng tuần trăng mật thế?”
Đương nhiên Triển Du hiểu ý của anh ta, quyết đoán nói: “Thì đi châu Âu là được chứ gì!”
Nam Khôn cũng nghe ra câu chuyện phiếm, rất thức thời tiếp lời: “Vậy hôm nào tôi bảo A Đông sắp xếp, đến lúc đó mọi người cùng nhau đi luôn.” Hắn tuyệt đối sẽ không nói bình thường mỗi ngày làm việc đều đi cùng
nhau, tuần trăng mật của chúng tôi cũng đi theo làm bóng đèn, đám các
người không sợ bị đốt trụi à!
Mục Hàn dường như cũng nhìn ra suy nghĩ của Nam Khôn, nhếch môi, cười mà không nói gì.
***
Cuộc chiến lần này kéo dài hơn bất kì
nhiệm vụ nào khác trước đây, cũng may trời không phụ người có lòng, sau
một trận gió tanh mưa máu, đội Liệp Ưng lại xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ lần nữa, bọn họ ở lại Colombia thêm hai ngày, sau khi xử lí xong toàn
bộ mọi chuyện mới khải hoàn trở về.
Ngày hôm sau bàn giao việc chuyển đi
nơi khác xong, Triển Du bị bộ trưởng Lưu gọi lên văn phòng ngồi nửa
tiếng mà không hỏi ra không manh mối gì. Một tuần sau Mục Hàn lén nói
cho cô biết trong cục đã quyết định để cho cô thế chỗ cho đội của Tiểu
Vương, Triển Du vừa vui mừng lại vừa buồn, hỏi Mục Hàn ai sẽ thế chỗ cho cô.
Mục Hàn nói: “Vẫn chưa chính thức có thông báo, nhưng mà nghe bộ trưởng Lưu nói hình như là một người mới, cũng là nữ.”
Triển Du cười nói: “Vậy là bạn học Hình Thiên sẽ không cô đơn rồi nhỉ.” Người mới đùa giỡn là vui nhất.
Mục Hàn cười cười, nói: “Không phải hôm nay Nam Khôn tới thành phố B sao? Sao trễ vậy rồi còn chưa tới?”
Lần trước Nam Trân gây họa ở Mĩ, bị Nam
Khôn nhốt vài ngày, không biết kẻ bất lương nào rắp tâm chạy tới báo với Nam Hạo, nói Nam Khôn đánh em gái của hắn ta, thiếu chút nữa đã xảy
thai, người nào đó nghe xong tức giận, bay đến Mĩ tìm Nam Khôn tính sổ,
kết quả không cẩn thận đắc tội với thái tử gia của tổ chức mafia lớn
nhất nước Mĩ “Skull and Bones”, thiếu chút nữa đã khoét mất hai mắt của
hắn ta.
Ngày hôm sau sau khi trở về từ Colombia, Nam Khôn nhận được điện thoại cầu cứu của Nam Trân.
Hắn vốn không muốn quan tâm nhưng lại không chịu nổi mấy vị nguyên lão tận tình khuyên bảo và sự cầu khẩn đau khổ của Nam Trân.
Vậy nên cũng vì những rắc rối lần lượt kéo đến mà đã một tuần Triển Du không thấy người đâu.
Bóng đêm như nước, mặt đất bị bao phủ bởi bóng đêm sâu thẳm tĩnh lặng.
Mục Hàn đã về nhà từ sớm, sư trưởng Triển cũng đang ngủ say.
Triển Du ngồi một mình trên ghế sofa
nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết qua bao lâu chợt nghe từ cửa truyền đến
tiếng động, cô đột nhiên mở mắt ra, thân hình cao ngất uy nghiêm của Nam Khôn xâm nhập vào tầm mắt, trong ánh mắt cô tràn ngập nụ cười, trêu
ghẹo: “Gia à, ta đã chờ chàng đến nỗi nụ hoa cũng biết nói cảm ơn rồi nha.”
Nam Khôn đi đến bắt lấy cằm của cô hôn thật mạnh một cái rồi ôm lấy ngồi xuống, cười nói: “Gia đến đây để tưới cho nàng đây.” Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn,
người yêu nhau gặp lại nhau sau một thời gian xa cách thường sẽ có cảm
giác vô cùng ngọt ngào.
Thực tế, hiện giờ Triển Du và Nam Khôn
đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, đêm nay vừa thấy mặt thật
đúng là củi khô gặp lửa, bén vào nhau.
Bình thường Nam Khôn khá kìm chế, chỉ
sau khi hoàn toàn bộc phát, khi tình cảm trong lòng quá mức dâng trào
hắn mới dùng miệng cắn, hận không thể cắn Triển Du vài ba ngụm rồi nuốt
vào, Triển Du bị hắn mút cắn nửa ngày, trong lòng cũng như mèo khều
nhưng nhớ tới mình đang mang thai, lại còn đang ở giai đoạn không ổn
định nhất nên nhanh chóng đẩy vai Nam Khôn ra, chặn lại nói: “A Khôn…”
Nam Khôn ngừng động tác tay lại, chui đầu vào cổ cô cọ cọ, giọng buồn bực: “Có thể nhìn, có thể sờ mà không thể ăn, đúng là trêu ngươi.”
Triển Du phì cười, ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ: “Em giúp anh.”
Nói xong cô liền dùng tay cầm lấy vật cứng nóng hổi đang đâm vào bắp đùi mình.
Nam Khôn khẽ hít một hơi, xoay người xuống từ trên người Triển Du, nằm xuống bên cạnh cô, vừa ôm vừa hôn.
Triển Du mặc cho hắn hôn, bàn tay linh
hoạt kéo áo ngủ của hắn ra, cầm lấy quần lót của hắn nhẹ nhàng kéo
xuống, cậu em trai hùng tráng uy vũ được tự do, hưng phấn ngẩng cao đầu, Triển Du thấy vẻ oai hùng của cậu cũng không do dự, cầm lấy nó.
Xúc cảm nhẵn nhụi hòa với nhiệt độ nóng
hổi hóa thành ngọn lửa cao vút, trong nháy mắt làm cho dục vọng trong
thân thể Nam Khôn nổ tung.
Cơ thể hắn siết chặt, trong tim dâng lên cảm giác run rẩy,