
những vết sẹo đỏ sậm hai bên đùi cùng vết bẩn
trên áo sơ mi trắng quá chướng mắt. Biết rõ Triển Du có mang còn đối xử
với cô như vậy, nếu Triển Du không mang thai thì sao?! Phỏng chừng tên
cầm thú kia đã ép chết cô cũng nên.
Vừa nghĩ tới gã nào đó từng vũ nhục Triển Du như vậy thì hắn đã cảm thấy dù có giết gã mười lần cũng không đủ làm hắn hả giận!
Triển Du thấy gương mặt đầy hung ác của
Nam Khôn, nhớ tới không ít vết thương trên người mình cũng đã đoán được
phần nào, cô nắm chặt tay Nam Khôn, cổ họng nghèn nghẹn an ủi: “Đừng
tức giận, em không sao, cứ coi như không cẩn thận bị chó cắn đi, thứ kia thật sự không có so sánh với người, chẳng lẽ bị cắn còn có thể cắn lại
sao? Dù sao hắn cũng đã chết, từ nay về sau không còn ai làm hại chúng
ta nữa, không đáng tức giận vì loại cặn bã này đâu.”
Nam Khôn không lên tiếng, nghĩ đến đứa
con trong bụng Triển Du, không khỏi mừng rỡ, nhưng nghĩ đến đến vì vậy
mà Triển Du bị vũ nhục thì trong lòng trong phổi đều tràn ngập tự trách, sau nửa ngày nhìn chằm chằm vào Triển Du mới nặng nề thở hắt ra, dịu
dàng nói: “Có đói bụng không? Muốn ăn gì nào?”
Triển Du lắc đầu: “Còn mấy người bên lão đại thì sao?”
Nam Khôn nói: “Đội trưởng Mục đang làm thủ tục ở sở cảnh sát, những người khác chắc là lát nữa sẽ qua đây.”
Triển Du gật gật đầu, không nói lời nào nhìn hắn một lát.
Mười ngày không gặp, Nam Khôn có vẻ gầy
đi, vẻ đẹp trai anh khí bừng bừng càng nổi bật trên gương mặt góc cạnh,
lạnh lùng mà uy nghiêm, dưới hốc mắt có quầng thâm nhàn nhạt, trong mắt
cũng đầy tơ máu, nhìn là biết mấy ngày nay nhất định là hắn không nghỉ
ngơi tốt. Triển Du sờ sờ vào gò má lạnh buốt của hắn, đau lòng nói: “Mấy ngày nay anh ngủ không đủ phải không? Tinh thần kém như vậy mà, mau đi
ngủ một lát đi, có gì em sẽ rung chuông gọi y tá, anh không cần phải
trông em.”
“Được, anh ngủ đây.” Ngoài miệng Nam Khôn nói vậy nhưng thân thể lại không cử động, “Muốn uống nước không?”
“A Khôn…” Triển Du tỏ ra bất đắc dĩ, “Em thật sự không sao mà, anh đừng căng thẳng như vậy, mau đi ngủ một giấc đi.”
Tuy viên đạn này đâm xuyên qua bắp đùi cô nhưng rất may không làm tổn thương đến xương cốt.
Năng lực khôi phục của cơ thể cô lại đặc biệt tốt, loại “bị thương ngoài da” này nghỉ ngơi thật tốt nửa tháng là có thể vui vẻ trở lại.
Nam Khôn không cãi lại cô, lại lo lắng
lát nữa cô ngồi dậy đi vệ sinh lại không tiện, cuối cùng cuộn người nằm
trên sofa ngủ một giấc.
Đến tối Đổng Kiêu bị trọng thương cũng tỉnh lại, phòng bệnh của Triển Du lại ở sát vách, qua lại rất thuận tiện.
Lúc này trong phòng bệnh đều là người
một nhà, ngoài cửa lại có nhóm người A Đông trông chừng, mọi người nói
chuyện cũng không kiêng nể gì, Triển Du nhớ tới việc Jason đã chết, hỏi
Mục Hàn: “Lão đại, anh đã nói chuyện với bộ trưởng Lưu chưa?”
Mục Hàn biết cô đang nói về chuyện của Jason, nói: “Không sao đâu, lúc đó anh đã viết một bản báo cáo gửi lên để bộ trưởng Lưu tự mình lo việc với mấy người bên tòa án quân sự, hiện giờ án tử cũng đã
đưa xuống. Giữ lại Jason cũng không có tác dụng gì nhiều với chúng ta.”
Bất kể là chính trị, hay là ích lợi quốc gia thì từ trước đến nay đều là sự thật tàn khốc.
Vây cánh của Jason đã bị quét sạch triệt để, hiện giờ thứ bộ trưởng Lưu quan tâm chính là lô súng CX717.
Về phần Jason chết hay sống hẳn chỉ là vấn đề quan tâm của cục tình báo quốc gia khác.
Từ trước đến giờ Nam Khôn dám làm dám
chịu, Jason là do hắn giết, hắn cũng không sợ đến khi đó sẽ bị cơ quan
chức năng mời đến nói chuyện, cho nên lời nói của Mục Hàn cũng không là
gì với hắn, ngược lại rốt cuộc Triển Du cũng an tâm, cảm khái nói: “Lúc này đây chúng ta mới có thể có kì nghỉ dài hạn thật sự nhỉ.”
“Đúng vậy đấy, rốt cuộc em cũng có thể yên tâm nghỉ dài hạn rồi.” Hình Thiên sâu xa liếc nhìn Nam Khôn, tầm mắt quay lại trên người Triển Du, cố ý hỏi, “Nhưng mà, em yêu à, em tính thế nào đây?”
Vấn đề này thật ra cũng là câu những người khác muốn hỏi, nhất là Nam Khôn.
Từ ngày biết mình mang thai đến này,
Triển Du đã biết mình không có lựa chọn nào khác, nhưng trong lòng vẫn
rất không nỡ, hiện giờ Hình Thiên lại hỏi đến, cô càng không nỡ, nhìn
Mục Hàn ngồi trước giường bệnh, thất thần nói: “Em không thể nào để mất đứa bé này…” Nhưng em cũng không nỡ xa các anh mà.
Cô muốn giữ đứa bé này có nghĩa là trong tương lai không xa cô không thể sát cánh chiến đấu cùng đội Liệp Ưng
nữa, thậm chí có khả năng phải rời khỏi ngành, sau này làm công chức rồi lại xin chuyển ngành thì dù cho có thể vượt qua kì kiểm tra cũng không
nhất định được phân đến đội Liệp Ưng, huống chi vài năm sau lại lười
biếng, rồi tuổi lại cao lên, điều kiện sức khỏe nhất định sẽ thay đổi,
sau này nếu muốn thông qua được kì kiểm tra, dễ vậy sao?
Mục Hàn yên lặng một lát, nói: “Có
tin nội bộ, cục tình báo chi cục 9 có thông báo tổ của Tiểu Vương tháng
sau có người rời khỏi cương vị công tác, anh đã xin chuyển em sang đó,
đừng để cho bộ trưởng Lưu biết chuyện em mang thai, ít nhất là hiện giờ, hiểu không?”
Như vậy bọn họ vẫn còn cùng trong ngàn