
t kĩ túi hành lý rồi an ủi đứa con trai tâm
tình đang không tốt.
Nghe mẹ nói mình cảm thấy khổ sở, đứa bé ủ rũ ngẩng đầu nhỏ
lên, trong mắt còn tràn ngập nước, lôi kéo tay mẹ nhẹ giọng nói: “Đây sẽ là lần
cuối cùng con bị ngã, mẹ không nên tức giận, không nên thương tâm, con sẽ chăm
chỉ học bước đi, con cũng sẽ lớn lên thật cao, bước đi thật nhanh giống như chị
vừa rồi.”
Tần Uyển Linh không nghĩ rằng con trai lại trả lời như vậy,
cô cảm nhận được sự tự trách cùng sợ hãi trong lòng con, đau lòng ôm con, nội
tâm trăm vị phức tạp, nhưng cô biết cô nhất định phải kiên cường: “Mẹ sẽ không
tức giận, chỉ cần có bảo bối ở bên, mẹ sẽ không thương tâm. Con trai bảo bối của
mẹ là giỏi nhất, nhất định sẽ học đi thật nhanh, không cần mẹ nắm tay cũng sẽ
không ngã nhào, hơn nữa sau này sẽ cao hơn, đi nhanh hơn chị kia.” Một lúc sau
Tần Uyển Linh buông con ra, thêm lần nữa một tay nắm tay con, tay kia lôi kéo
túi hành lý: “Bảo bối, chúng ta phải lập tức đến nhà mới thôi, con không muốn
đi vào xem qua một chút sao?”
“Muốn!” Trên mặt đứa bé trong nháy mắt lại tràn đầy nụ cười
hạnh phúc.
“Tốt!” Tần Uyển Linh nắm tay con đi tới nhà mới…
【 Nhật ký ngày 】 Hâm mộ
Lúc tôi từ bụng mẹ chui ra sức khỏe rất tốt, bác sĩ nói với
mẹ rằng tôi không có bệnh gì cả, nhưng thể chất rất kém cỏi, vận động quá nhiều
sẽ rất khó chịu, còn nói nếu như muốn cải thiện cần thời gian rất dài điều trị
bồi dưỡng. Nhưng từ sau khi cha tôi gặp nạn xe cộ qua đời, mẹ thì không thể
chăm sóc tôi tỉ mỉ giống như khi còn bé. Cha đã đi xa, mẹ vừa chăm sóc tôi vừa
làm công việc ở bệnh viện, khiến cho sức khỏe mẹ cũng càng ngày càng suy yếu…
Tôi năm nay đã sáu tuổi rồi, nhưng thân thể hai năm qua cũng
không khỏe lên, hơn nữa còn giống như hai năm trước bước đi cần chống đỡ mới có
thể đi lâu một chút. Tôi biết rất nhiều đứa bé bằng tuổi tôi cao hơn lại khỏe mạnh
hơn, nhưng tôi hiện tại ngay cả đường cũng đi không tốt… Mẹ không có yêu cầu
tôi phải giống với những người bạn nhỏ khác, mẹ luôn mỉm cười với tôi rồi cùng
nhau đứng lên, tôi rất vui vẻ vì mẹ không có chán tôi nên cuối cùng đi theo
chân mẹ. Tôi rất thích có mẹ ở bên cạnh tôi, nhưng đôi khi tôi cũng tưởng tượng
rằng có thể giống những người bạn nhỏ khác tự do đi lại trên đường, nhưng đối với
tôi đó vẫn là điều không thể. Hôm nay tôi gặp được một cô bé rất cao lớn, tôi
chỉ cao đến bả vai cô ấy, hơn nữa cô ấy đi tốt và chạy nhanh rât dễ dàng, thật
hâm mộ cô ấy được tung bay như vậy!
Lúc nào thì tôi mới có thể giống như cô ấy đây!
Cùng Xà Âm chơi đùa cho đến khi mệt phờ Trần Hiểu Quân thỏa
mãn rồi về nhà, mới có sáu giờ chắc hẳn ba vẫn chưa về, cô không cần vội vàng,
đợi ở nhà một mình cũng chẳng có người nói chuyện. Trần Hiểu Quân chậm rãi bước
đến cửa nhà, bởi vì không tập trung nhìn đường nên thiếu chút nữa va phải mấy
thùng đồ đặt ở chỗ rẽ cầu thang, suýt nữa thì cả người tiếp xúc thân mật với đất
mẹ. Cô bé may mắn vì không bị ngã cộng thêm phấn khích khi phát hiện ra dì xinh
đẹp đang đứng ở phía trước, không khỏi vui mừng gọi lớn: “Dì xinh đẹp!” Một tiếng
gọi “Dễ nghe” vang lên khiến tất cả mọi người đang mải khuân đồ đều nghe thấy rồi
quay đầu lại. Trần Hiểu Quân vui mừng khôn xiết, nhanh như vậy đã có thể gặp lại
dì xinh đẹp, nhưng tâm tình vui vẻ khi thấy dì chẳng được bao lâu thì đã liếc
thấy tên chán quỷ (Chán quỷ: Tiểu quỷ chán ghét, “nickname” Quân Quân đặt cho
Hiểu Quân vì cô bé ghét cậu) đáng ghét đang đứng cạnh dì.
Cậu bé vừa định bưng chiếc hộp lên, nghe thấy giọng nói quen
thuộc từ phía sau theo phản xạ xoay người lại quay đầu nhìn về phía giọng nói
truyền đến. Thật sự là cô ấy! Trong nháy mắt trên mặt cậu bé phơi phới nụ cười,
nhưng niềm vui của cậu cũng chẳng duy trì bao lâu, ngay lập tức biến mất từ đáy
mắt. Cô ấy đang cau mày, cậu lại một lần nữa biết rằng cô không thích mình, thậm
chí là chán ghét mình, mặc dù đã cố gắng không làm cho cô ấy tức giận…
Hừ, nhìn bộ dạng hữu khí vô lực của tên đó kìa, không gây
phiền phức cho dì xinh đẹp đã là tốt lắm rồi, còn bày đặt khuân đồ nữa. Quả
nhiên, Trần Hiểu Quân đoán rằng tên đó sẽ không dám nhìn cô, coi như mày biết
điều, tốt nhất đừng để cho tao gặp lại mày luôn. Nhưng mà, nó…?
“A…” Cậu bé muốn xoay người đi tránh ánh mắt chán ghét kia
nhưng lại không cẩn thận đụng phải thùng đồ phía sau, “Mẹ…, đau quá…”
Tần Uyển Linh nghe tiếng con trai kêu đau quên mất cả việc
chào hỏi Hiểu Quân lập tức lo lắng ngồi xổm xuống nhìn con trai gục trên mặt đất:
“Sao vậy, con đau ở chỗ nào?”
Cậu bé khóe mắt đỏ hồng nhìn đầu gối mình sưng đỏ: “Đau chân…”
“Được rồi, được rồi mẹ giúp con thổi một chút, lập tức sẽ hết
đau.” Tần Uyển Linh xót xa ôm lấy cậu con trai vào lòng thổi thổi cái đầu gối sắp
rướm máu.
Trần Hiểu Quân cười toét miệng nhìn cậu bé đang chực khóc, vừa
mới “Khen” cậu ta an phận xong đã tiếp tục quấy rối rồi, thật khiến người ta
chán ghét mà. Trần Hiểu Quân mạnh mẽ bước tới đoạt lấy chiếc hộp trong tay cậu:
“Dì xinh đẹp, cháu giúp dì khuân đồ.”
Tần Uyển Linh ôm con trai ngẩng đầ