Pair of Vintage Old School Fru
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323990

Bình chọn: 8.5.00/10/399 lượt.

hân không nhanh không chậm, vững vàng bước trên bậc cầu thang gỗ, tạo ra những tiếng kẽo kẹt đều đặn. Lòng ta giật thót, là ai? Vân Châu sao?

Ngoài cửa có tiếng gọi “Tiểu Mạt” rất khẽ, điềm tĩnh mà trìu mến, đúng là giọng của Vân Châu.

Ngư Mộ Khê quay đầu mỉm cười với hắn, cúi đầu gọi một tiếng “Vân Châu.”

Vân Châu từ từ đi tới trước mặt Ngư Mộ Khê, dừng lại khi còn cách cô ta mấy bước chân. Lòng ta lạnh ngắt, ta không ngờ, Ngư Mộ Khê lại giả mạo ta. Tướng mạo cô ta rất giống ta, ánh đèn nhập nhoạng, cô ta đứng khuất sáng, Vân Châu hắn làm sao có thể phân biệt?

Tuy cửa phòng đang mở nhưng trong phòng tối đen, hắn không thể nghĩ đến chuyện trong phòng có người, lại càng không nghĩ được rằng ta sẽ nằm ở trên giường trong phòng, trơ mắt nhìn một kẻ khác giả mạo ta nói chuyện với hắn.

Vân Châu hạ giọng hỏi: “Muội hẹn gặp ta, có chuyện gì sao?”

Ta lập tức thất vọng vạn phần, Vân Châu không nhận ra Ngư Mộ Khê đang giả mạo ta.

Ngư Mộ Khê không lên tiếng, tiến lên hai bước, đột nhiên nhào vào trong lòng Vân Châu, “Muội vẫn luôn thương thầm huynh.”

Cô ta bắt chước giọng ta, lại hạ giọng, thoáng vẻ u oán.

Ta âm thầm lo lắng, chờ mong Vân Châu có thể nhìn ra sơ hở, nhưng Vân Châu cứng người sững sờ đứng đó.

Ta nhìn thấy thế thì lo lắng vạn phần, bởi vì không nghi ngờ gì là những lời này của cô ta sẽ khiến Vân Châu càng thêm mất phương hướng, cô ta lại ôm chầm lấy Vân Châu, Vân Châu càng thêm vô phương nhìn mặt cô ta, ta thấy hắn sắp sụp đổ rồi.

Người Vân Châu bất ngờ mềm nhũn, ta thầm kêu không ổn, nhất định là Ngư Mộ Khê thừa dịp hắn mất bình tĩnh lại không đề phòng dùng ám khí tấn công hắn. Đột nhiên được nghe thổ lộ cõi lòng, trong lúc sững sờ hắn sao có thể đề phòng với “ta”?

Ngư Mộ Khê thốt lên, “Quả là ngươi rất thích cô ta, chỉ một câu nói mà sững sờ đến thế, không còn chút đề phòng nào.”

Hốc mắt ta đỏ hoe muốn khóc. Vân Châu sao có thể đề phòng ta cơ chứ?

Ngư Mộ Khê lôi kéo Vân Châu đến đặt nằm bên cạnh ta, cười nói: “Ta đưa lang quân như ý đến bên ngươi rồi. Hắn trúng mê dược của ta, ngươi muốn làm gì tùy ý, hắn sẽ cho rằng mình đang mơ.”

Vừa nói, cô ta vừa ra tay cởi trang phục Vân Châu. Sau khi cởi áo ngoài, cô ta lại cởi áo trong, ta vừa thẹn vừa lo, nhưng không cách nào nói ngăn cản, càng không thể nhúc nhích.

Lúc cởi áo trong cô ta có chút ngượng ngùng, dừng tay hạ giọng nói: “Còn lại một cái áo, tỷ tỷ ta không thể giúp ngươi nữa, ngươi tự làm đi. Một khắc nữa là ngươi có thể hoạt động tay chân. Nhưng vừa rồi ngươi đã uống một viên Túy Tiên Xuân, vừa là xuân dược vừa là độc dược. Nếu ngươi không chịu lấy hắn làm thuốc giải, ngươi sẽ đứt hết kinh mạch mà chết. Một khắc nữa là lúc độc phát, đã uống viên thuốc đấy thần tiên cũng không thể tỉnh táo, thoải mái hưởng thụ đêm nay đi.”

Cô ta thản nhiên cười một tiếng, cầm tay ta đặt lên ngực Vân Châu.

Ta xấu hổ giận dữ mà không thể động đậy, trong phút tức giận thấy hốc mắt cũng đau, không thể nói chuyện không thể nhúc nhích, chỉ có thể hung hăng trừng mắt với cô ta. Cô ta lại ra vẻ nguyệt lão, ôn hoà nói: “Ngươi và hắn vốn là chàng có tình thiếp có ý, chỉ là có chút hiểu lầm mà bỏ qua nhau, ngươi và Giang Thần cũng chỉ là có một hôn ước thôi. Nơi này yên tĩnh không người, đúng là địa điểm tốt cho việc mây mưa. Sau khi gạo nấu thành cơm, hẳn là ngươi không còn mặt mũi nào gả cho Giang Thần, đến lúc đó Mộ Dung Cung chủ nhất định sẽ thành toàn cho ngươi và Vân Châu.”

Cô ta cười đắc ý, buông màn, nhẹ bước ra khỏi phòng, sau đó là tiếng đóng cửa.

Trong phòng im lặng như tờ. Dường như ta nghe được cả tiếng máu chảy trong từng mạch máu. Thân thể càng lúc càng khô nóng, toàn thân nóng lên, dục vọng cuồng loạn trong cơ thể như những con mãnh thú bị giam cầm đang tìm cách thoát ra.

Vân Châu nằm bên cạnh ta, khí tức đàn ông thoang thoảng, hắn chỉ mặc một lớp áo trong mỏng manh, thân thể vạm vỡ trẻ trung, mơ hồ ẩn chứa sức mạnh. Tay ta đặt trên ngực hắn, cảm nhận làn da ấm áp, cơ bắp mạnh mẽ, có sự rắn chắc cứng cáp đặc trưng của người luyện võ, dù ta không thể nhúc nhích, nhưng xúc giác lại nhạy bén hơn bình thường nhiều, những con thú bị giam cầm trong thân thể như muốn thoát ra khỏi ngón tay, ngón tay bắt đầu không nghe lý trí mơn trớn trên làn da hắn.

Ta liều mạng ngăn chặn ý nghĩ kia, không nghĩ đến Vân Châu nữa mà cố gắng nghĩ đến Giang Thần. Nhưng càng nghĩ càng phản tác dụng.

Rốt cuộc hắn giấu ta bao nhiêu chuyện? Rốt cuộc hắn đối với ta có mấy phần thật lòng? Những lời lẽ hành động cảm động lòng người của hắn có mấy phần sự thật? Hắn và Ngư Mộ Khê rốt cuộc có quan hệ gì? Đến tận giờ phút này ta vẫn ôm hy vọng về hắn, ta nghĩ đích thân hỏi một câu mới đành lòng tuyệt vọng. Ta vốn là tin hắn, nhưng giờ ta có nên tin nữa không?

Thân thể càng lúc càng khó chịu, máu chảy dồn dập như nước lũ, da thịt căng đau vì không chống đỡ được. Ta cắn răng nhắm mắt lại, lòng thoảng qua hình ảnh Vân Châu, Giang Thần, và thời niên thiếu của ta.

Tâm tư Giang Thần xa xôi hư ảo như hoa trong gương trăng dưới nước, khiến ta không thể xác định, khi ta quyết định b