80s toys - Atari. I still have
Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324053

Bình chọn: 7.00/10/405 lượt.

nói chuyện thân tình với ta.”

Ngữ khí cô ấy lộ vẻ đau thương, cho thấy sự yếu đuối e lệ thiếu nữ, nhất thời tháo xuống dáng vẻ Chưởng môn đoan trang nghiêm cẩn ngày thường, đặc biệt hòa ái thân thiện.

Cô ấy đã tin tưởng muốn tâm sự với ta như thế, ta rất cảm động, vì vậy vạn phần chân thành nói: “Ngư tỷ tỷ có chuyện gì cứ nói, ta nhất định giữ bí mật cho cô.”

Cô ấy thở dài: “Cô biết không? Ta đã thích một người từ rất lâu. Chàng cũng thích ta.”

“Ồ, rồi sau đó?”

“Đột nhiên có một ngày chàng nói cho ta biết chàng đã đính hôn, ta thích chàng rất nhiều năm đợi chàng rất nhiều năm đột nhiên nghe được tin kia khiến lòng ta tan nát. Chàng nói chàng đính hôn là bất đắc dĩ, là để lấy lại một đồ vật của nhà chàng. Còn nói chờ lấy được thứ kia sẽ rời bỏ cô gái kia. Tất nhiên là ta tin chàng, ta còn khờ khạo tìm đến người đấy để lấy lại món đồ kia để chàng không phải thành thân với cô gái kia. Lòng ta chỉ mong chàng lấy ta.”

Cô ấy nói rất chậm, thấp giọng u oán khiến người nghe phải đồng tình. Chuyện yêu nhau không đến được với nhau trên thế gian thật khiến lòng người thở than sao nên nỗi trái ngang.

“Vậy tỷ định làm sao bây giờ?”

Cô ấy im lặng một hồi lâu, thở dài sâu kín khiến ta càng thêm đồng tình, hận không thể giúp một tay.

“Tỷ tỷ nói xem muội có thể giúp được gì không?”

Cô ấy nhìn ta cảm kích, đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta.

Động tác này rất tự nhiên, tuy nhiên tay cô ấy vừa chạm đến tay ta thì tay ta đau nhói!

Trong lúc ta kinh ngạc, cô ấy lại điểm huyệt câm của ta. Ta nằm mơ cũng không ngờ cô ấy nhân lúc ta bất ngờ lại đâm một mũi ám khí vào mạch máu ta! Nói thì dài nhưng tất cả đều phát sinh trong lúc ta còn đang sững sờ.

Người ta mềm nhũn gục vào người cô ấy, cô ấy hờ hững đỡ ta: “Vân Mạt, thật ra người hẹn ngươi là ta, không phải Vân Châu. Ta dùng danh nghĩa của hắn thứ nhất vì là hắn thì ngươi sẽ đến. Thứ hai là ngươi có hẹn với hắn sẽ không nói với Giang Thần.

Ta khiếp sợ kinh ngạc đến mức không suy nghĩ được gì, sững sờ nhìn cô ta.

“Ta biết ngươi đang có rất nhiều nghi vấn.” Cô ta giơ tay lên nhẹ nhàng kéo khăn che mặt. Ánh trăng trong sáng, một ngọn đèn bão tỏa ra thứ ánh sáng u ám, khoảnh khắc chiếc khăn che mặt bị kéo ra, ta bị gương mặt của cô ta làm cho khiếp sợ nói không ra lời, ngơ ngác nhìn cô ta như nhìn chính mình!

Ta nằm mơ cũng không ngờ gương mặt cô ta giống ta như chị em ruột thịt!

Một lúc lâu sau ta vẫn ngẩn người, lòng đầy thắc mắc, tại sao cô ta phải mượn danh nghĩa Vân Châu để hẹn ta? Tại sao cô ta không thể để Giang Thần biết ta đi tối nay? Vô số câu hỏi khiến lòng ta bất an, suy đoán khiến ta phải sợ rục rịch xuất hiện như hạt giống nảy mầm.

Cô ta tươi cười nhìn ta, đôi mắt dịu dàng như một hồ sâu không thấy đáy. Cô ta nhìn ta nở nụ cười càng khiến ta thấy bất an căng thẳng, nụ cười của cô ta quỉ dị như những cơn sóng vỗ dập dờn.

Cô ta vừa cười vừa nhìn mặt ta chăm chú: “Vân Mạt, ngươi xem, ngươi và ta rất giống nhau, có khi nhìn ngươi mà ta tưởng như đang nhìn chính mình. Nhưng tính ta không giống tính ngươi, ta tuyệt đối sẽ không làm như ngươi, thứ ta muốn ta sẽ tranh thủ đến cùng.”

Ta kinh ngạc nói không ra lời, một ý nghĩ thoát ra như ngựa mất cương.

Cô ta cười càng tươi hơn: “Tiểu Mạt, ngươi có biết người ta thích mà ta vừa kể với ngươi là ai không?”

Nhìn nụ cười và ánh mắt cô ta, một đáp án nảy ra trong đầu ta, ta dùng hết khả nảng ngăn cản suy nghĩ của bản thân, ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, sau lưng như bị đâm. Lý trí tỉnh táo bảo ta phải ngừng suy đoán nhưng nội tâm lại gào thét không tự chủ. Ta bị hai luồng suy nghĩ làm cho choáng váng.

Ngư Mộ Khê nhìn ta chậm rãi nói: “Sau khi cha mẹ qua đời, ta và muội muội bị bán vào gánh hát. Chủ gánh hát đặt cho ta tên Mai Đóa cùng mấy nha đầu Lan Cúc Trúc học diễn. Sau đó chúng ta bị Thích phu nhân mua đến Quy Vân sơn trang hầu hạ thiếu gia. Người như chàng không ai không thầm thương trộm nhớ, ta cũng không ngoại lệ. Trong bốn nha hoàn chàng chỉ thích ta, chàng nói dung mạo ta là kiểu chàng thích nhất. Nhưng ta không thể ngờ, thế gian lại có ngươi cũng có dung mạo giống ta. Khó trách chàng có thể nhẫn nhịn đính hôn với ngươi lâu như thế.”

Ta không thể động đậy, trong nháy mắt như bị một cơn gió làm rét lạnh toàn thân, bắt đầu run rẩy. Ta không nói ra lời, kể cả hỏi một câu cũng không có khí lực. Đúng rồi, cô ta mới là Mai Đóa, sau khi cô ta đi Mai Nhi cô nương mới được bổ sung vào. Bảo sao trước khi chết Chu Ích Thông nắm mắt cá chân ta gọi Mai Đóa. Chắc là hắn si mê cô ta, biết cô ta một lòng muốn lấy Trọng Sơn kiếm phổ, vì thế sau khi ta lên đảo Lưu Kim, muốn đoạt Trọng Sơn kiếm phổ từ tay ta hòng lấy lòng cô ta.

“Mẹ ngươi ở Giang gia nhìn thấy ta kinh ngạc không thôi, chắc là nhìn ta nhớ đến ngươi, bà ấy nghĩ rằng ta ở Giang gia làm nha hoàn rất đáng thương. Động lòng trắc ẩn liền đưa ta đến chỗ Chưởng môn phái Viễn Sơn, để ta học võ công, mong tương lai ta có tiền đồ.”

“Ta vẫn luôn cảm kích Cố tẩu, coi bà là ân nhân, bởi vì nhờ bà ta mới có địa vị hôm nay, có tư cách sánh đôi với Giang Thần. Cơ duyên xả