
ần
trước cảnh cáo anh ta chớ có gọi cho cô ở trên điện thoại, cô đã cảm
thấy làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta lắm rồi. Lần này gặp mặt,
cô còn cảm thấy có chút áy náy. Thế nhưng Tả Gia Thanh hoàn toàn chẳng
ngại ngùng, anh ta thậm chí còn quên mất cuộc điện thoại trước đây. Anh
ta còn nôn nóng muốn nhờ, à không, yêu cầu Đổng Du giúp anh ta chuyện
này.
Thế nhưng Đổng Du đã thỏa hiệp, bởi vì cô không biết mình đã luyện được công phu của Đường Tăng từ lúc nào. Cô không đồng ý, anh ta
cứ tiếp tục nằn nì. Trong văn phòng người ra người vào, thật sự chẳng ra làm sao. Thế là cô liền đồng ý sẽ tìm cơ hội nói với ông chủ của mình,
đồng thời nói rõ:
- Tôi chỉ chuyển lời của anh thôi, nếu như ông chủ tôi có hứng thú, hai người tự bàn bạc với nhau, đừng có kéo tôi vào!
Lúc này Tả Gia Thanh mới vui vẻ ra về.
Đổng Du lại tiếp tục
vùi mặt vào đám công nợ. Thế nhưng chỉ nửa tiếng sau, Tả Gia Thanh đã
nhắn tin lại. Anh ta nói: “Cảm ơn em nhé, Đổng Du! Không biết tại sao
mỗi lần gặp em lại cảm thấy khác lạ, rất tuyệt vời!”
Kể từ sau
khi chia tay, Đổng Du chỉ gặp mặt Tả Gia Thanh có hai lần, cả hai lần
gặp mặt cô đều ở trong trạng thái chẳng ra làm sao. Lần đầu gặp là sau
khi cãi nhau với Bác Đạt Vĩ, còn lần này là lúc đang mang bầu, phản ứng
thai nghén khiến cô phải chịu đủ sự giày vò. Cô chẳng biết vì sao mà Tả
Gia Thanh lại cảm thấy “rất tuyệt vời” được.
Cô tức tối xóa luôn cái tin nhắn ấy đi.
***
Thật không ngờ ông chủ của Đổng Du lại đồng ý xem lô hóa chất của Tả Gia
Thanh, nói rằng nếu như giá cả phù hợp có thể sẽ giúp anh ta giải quyết
đống hàng ấy.
Đổng Du chuyển lời của ông chủ đến Tả Gia Thanh, sau đó lại lần nữa nói rõ:
- Anh tự đi mà liên hệ, chuyện này không có liên quan gì đến tôi hết!
Tả Gia Thanh cảm ơn Đổng Du rối rít nhưng lại cảm thấy bất mãn với câu nói cuối cùng của cô. Tả Gia Thanh nói:
- Đổng Du, sao em có thể nói như thế chứ? Chuyện này do em dắt mối, đương nhiên phải có đầu có đuôi. Anh mời ông chủ em ăn cơm thì em cũng phải
đi cùng!
Đổng Du thật sự phát điên lên vì cái gã Tả Gia Thanh
này. Cô không muốn gặp mặt anh ta lần nữa, thậm chí còn chán ghét phải
nghe những bài thuyết giáo của anh ta.
Cô vẫn nhớ mối thù lần
trước. Hôm ấy, chính cái tin nhắn điên khùng của anh ta suýt nữa đã đẩy
cô xuống vực sâu nghìn trượng. Thế nhưng cô không muốn để cho Tả Gia
Thanh biết chuyện này, bởi vì trong tiềm thức, cô không muốn để gã đàn
ông này nói trúng chuyện gì.
Thứ hai, Tả Gia Thanh lại đến nữa.
Sau một hồi rì rầm ở văn phòng của ông chủ Đổng Du, cuối cùng cả hai
người bọn họ đi ra, cả hành lang vang lên tiếng cười hân hoan của họ.
Anh ta là loại người có khả năng đẩy không khí lên cao trào bất cứ khi nào, những người lần đầu gặp Tả Gia Thanh rất dễ nảy sinh thiện cảm với anh
ta.
Anh ta đi ngang qua nhiều bàn làm việc của các đồng nghiệp của Đổng Du, đến thẳng trước mặt cô, lớn giọng nói:
- Đổng Du, trưa nay ra ngoài ăn trưa đi, chúng ta cùng mời cơm giám đốc Lưu!
Những lời này nghe thật đáng sởn gai ốc, người khác nghe được lại tưởng Đổng
Du cùng anh ta làm cái trò gì. Đổng Du rất tức giận nhưng lại không dám
phản bác ngay trước mặt đồng nghiệp, đành từ tốn nói:
- Dạ dày tôi hơi khó chịu, hai người cứ ra ngoài ăn đi!
Tả Gia Thanh đâu dễ đuổi đi như vậy? Đổng Du không thẳng tay thì anh ta cứ một mực đứng trước bàn cô nói như diễn thuyết, vừa lớn tiếng vừa cao
ngạo nói:
- Sao lúc nào em cũng như vậy nhỉ? Đây là một cơ hội
đấy em có biết không hả? Em có biết tại sao mà em đã làm việc mấy năm
rồi mà vẫn chẳng thăng tiến được không? Em chẳng biết nắm lấy cơ hội gì
cả! Những người không biết nắm lấy cơ hội thì cả đời sẽ sống trong bất
hạnh!
Đổng Du tin rằng cho dù cô có từ chối mãi thì anh ta cũng
sẽ chẳng để ý, bởi vì anh ta càng có cơ hội để nói, có thể thoải mái
hưởng thụ cái cảm giác được tất cả mọi người trong văn phòng của Đổng Du chăm chú lắng nghe. Thế nhưng thực sự Đổng Du không thể nghe lọt tai
nữa, cũng chẳng thể tiếp tục làm tấm bia quan sát của tất cả các đồng
nghiệp được nữa. Cuối cùng cô đành đầu hàng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc
rồi nói với Tả Gia Thanh:
- Thôi được rồi, chúng ta đi thôi!
Hôm nay bọn họ ăn cơm ở một nhà hàng Quảng Đông. Ông chủ của Đổng Du là một người rất dễ tính, bình thường cũng chẳng khiến cho ai phải sợ hãi ông
ta. Tả Gia Thanh hình như đã nhận thấy sự tẻ nhạt trong không khí. Không biết anh ta vì muốn kéo gần mối quan hệ với nhau hay là do đầu óc có
vấn đề mà Tả Gia Thanh bắt đầu kể cho ông chủ của Đổng Du nghe những
chuyện đáng xấu hổ của cô trước đây, bao gồm cả mối quan hệ thân mật với Đổng Du, thậm chí còn thản nhiên quàng tay qua vai Đổng Du, cố ý cười
lớn tỏ vẻ thân thiện.
Đổng Du chẳng chút khách sáo hất tay của Tả Gia Thanh ra khỏi vai mình. Nếu như không phải vì nể mặt ông chủ thì cô đã bỏ đi luôn rồi.
Buổi chiều, lúc hết giờ làm, cô lại nhận được tin nhắn của Tả Gia Thanh:
- Cái điệu bộ cáu giận của em vẫn đáng yêu như lúc trước.
Đổng Du thật sự tức muốn phát điên lên!
***
Chu Tiểu Hổ và