
ểu Hổ, Giang Yến Ni liền tìm số “Bữa sáng” trong danh bạ rồi gọi đi.
Giang Yến Ni ở nhà một mình nên thường không thích nấu nướng. Trong danh bạ của cô có lưu các số của đủ loại nhà hàng.
Cô nói vào điện thoại:
- Hai suất bánh mì, hai cốc nước đậu nành. Phòng 302, số 18 đường Tường Hòa.
Cô lặp lại địa chỉ hai lần rồi nói:
- Nhớ chưa? Mau mang đến nhé, tôi đói sắp chết rồi đây!
Sau đó, điện thoại của cô bị Chu Tiểu Hổ cướp mất. Chu Tiểu Hổ cảnh giác dán mắt vào số điện thoại ấy cả buổi tối.
* * *
Sự cảnh giác của Chu Tiểu Hổ là đúng, tiếc là đầu óc của anh ta đang ở
trạng thái căng thẳng tột độ nên anh ta thà tin là Giang Yến Ni gọi ăn
sáng còn hơn.
Anh ta hoàn toàn không biết, cái số điện thoại có
lưu là “Bữa sáng” ấy thực ra chính là một số điện thoại khác của Trịnh
Tuyết Thành. Trịnh Tuyết Thành thường không sử dụng số này, lần này lại
gọi được, Giang Yến Ni cho rằng chắc là mình đã đi thắp hương ở ngôi
chùa nào đó rồi.
“Bữa sáng” là biệt danh mà Giang Yến Ni đã tiện
tay đặt cho Trịnh Tuyết Thành, bởi vì gần đây cả hai đều bận rộn, vì vậy bọn họ đã đảo lại thời gian làm tình.
Giang Yến Ni cho rằng với trí tuệ của Trịnh Tuyết Thành, anh ta chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng.
Cô đã thắng.
Khi Trịnh Tuyết Thành dẫn cảnh sát đến, dùng chìa khóa mở cửa phòng Giang
Yến Ni ra, Chu Tiểu Hổ vừa mới đưa ra quyết định sẽ tự vẫn bằng khí gas.
Chu Tiểu Hổ nói:
- Chúng ta không nhảy lầu, không cắt tay, như vậy sẽ chảy máu. Chúng ta
dùng khí gas đi, sau khi chết thi thể có màu hồng phấn rất đẹp. Yến Ni,
chẳng phải em rất yêu cái đẹp hay sao?
Khi cảnh sát xông vào
phòng, Chu Tiểu Hổ đứng bất động, chỉ có đôi con ngươi là chuyển động
liên tục, hết nhìn cảnh sát lại nhìn Trịnh Tuyết Thành, rồi nhìn Giang
Yến Ni. Từ mi mắt Chu Tiểu Hổ hiện rõ sự chán chường. Sự chán chường ấy
dần dần trào ra khỏi khóe mắt và lan tràn khắp khuôn mặt anh ta.
Chu Tiểu Hổ ngoan ngoãn tra tay vào còng.
Trước khi bị dẫn đi, anh ta nói với Giang Yến Ni:
- Anh không hận em, nhưng em nợ anh, kiếp sau nhất định phải trả nợ đấy!
Giang Yến Ni ngã ngồi xuống thảm. Trịnh Tuyết Thành định dìu cô đứng dậy
nhưng phát hiện ra cô hoàn toàn không thể đứng lên được.
* * *
Một buổi sáng, Tề Cường định tự vẫn.
Cũng may là không thành công, Thẩm Anh nam đi chợ về kịp thời, phát hiện ra
anh ta đã bò ra đến cửa sổ. Vì chân không thể cử động được nên không
biết Tề Cường đã ngã bao nhiêu lần, ấy vậy mà anh ta vẫn dựa vào sức lực đôi chân để đẩy người đi.
Quyết tâm phải lớn lắm mới có thể khiến cho một người bị liệt có đủ sức để bò ra tận cửa sổ.
Thẩm Anh Nam hốt hoảng lao đến kéo Tề Cường xuống. Tề Cường ra sức bám chặt vào thành cửa sổ.
Thẩm Anh Nam dồn hết toàn bộ sức lực để mắng cho Tề Cường một trận.
- Đồ ngu! Anh điên à? Đồ khốn kiếp… đồ bỏ đi! Có đủ sức để bò ra cửa số
mà không có sức để tập đứng dậy à? Chết là hết hay sao? Anh không thèm
nghĩ đến bố mẹ anh à? Anh chết rồi để lại nhà với tiền cho tôi không
phải hời cho tôi quá rồi sao? Anh là đồ ngu!
Lúc Thẩm Anh Nam
mắng chửi, Tề Cường vẫn ngang bướng bám vào thành cửa sổ, miệng im bặt
không nói nhưng cũng không chịu xuống. Sau đó Thẩm Anh Nam liền thả anh
ta ra, lại còn mở toang cửa sổ rồi cũng leo lên.
Thẩm Anh Nam đứng bên bục cửa sổ, dang rộng hay tay như chuẩn bị bay lượn, cúi xuống nhìn Tề Cường.
Cô nói:
- Chẳng phải chỉ là chết thôi sao? Dễ dàng quá, nhảy phắt xuống là được! Có giỏi thì anh lên đây, xem ai bay xuống trước!
Tề Cường trầm ngâm trong giây lát rồi thả tay ra, người đổ phịch xuống sàn.
Thẩm Anh Nam nhảy xuống khỏi cửa sổ, ôm lấy Tề Cường mà gào khóc.
* * *
Tưởng Đại Bình đã nhượng lại mặt bằng cửa hàng đang kinh doanh cho người
khác, nói là làm ăn không mấy thuận lợi, định một thời gian nữa sẽ đến
thành phố khác làm ăn.
Tưởng Đại Bình nói:
- Sau này có chuyện gì em có thể gọi cho anh. Chuyện lớn anh không giúp được nhưng chuyện nhỏ em cứ nói.
Tưởng Đại Bình trở thành một Tưởng Đại Bình xa lạ, khách sáo đến đáng sợ.
Kể từ khi Tề Cường xảy ra chuyện, Thẩm Anh Nam không còn nhắc đến đề nghị li hôn nữa.
Cô cũng chẳng thể nhắc đến nữa. Thẩm Anh Nam sẽ đi đâu về đâu, Tưởng Đại
Bình có thể hiểu rất rõ. Mẫu phụ nữ như Thẩm Anh Nam, bề ngoài có vẻ
hung hăng, cục cằn nhưng thực ra cũng giống như bao người vợ khác, sẵn
sàng hy sinh bản thân vì chồng.
Đây chính là hạnh phúc của đàn ông, vì vậy Tưởng Đại Bình chẳng chỉ trích gì Thẩm Anh Nam, càng không cần phải cảm thấy ấm ức.
Thẩm Anh Nam vô cùng áy náy với Tưởng Đại Bình. Cô đã làm liên lụy quá nhiều đến anh ta, mang đến cho anh ta hy vong rồi lại làm anh ta thất vọng,
sau đó lại mang hy vọng rồi lại làm thất vọng, hết lần này đến lần khác, vô cùng tàn nhẫn.
Thế nhưng cô không muốn khóc lóc trước mặt
Tưởng Đại Bình. Cứ thế này mà chia tay cũng rất tốt. Từ nhỏ Thẩm Anh Nam đã thích đọc truyện của Quỳnh Dao, rất ngưỡng mộ những cảnh tượng lưu
luyến lúc tiễn biệt, thế nhưng giờ cô mới hiểu, sự biệt li đau đớn nhất
chính là phải mỉm cười mà nói “Anh bảo trọng”.
Hồi kết: Cùng nhau b