The Soda Pop
Ảo Tưởng Hôn Nhân

Ảo Tưởng Hôn Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324451

Bình chọn: 10.00/10/445 lượt.

à Trịnh Tuyết Thành ở mấy

hôm. Nhà Trịnh Tuyết thành thật quá sang trọng, có hệ thống bảo an 24/24 giờ, mỗi căn phòng đều có ít nhất hai cửa sổ ở hai bên, tấm thảm ở

phòng ngủ dày cộp, phòng khách có một dàn loa trị giá trên 10 nghìn tệ.

Cái gã Trịnh Tuyết Thành này sống sung sướng như vua chúa, thật khiến người ta phải ghen tị. Chẳng trách anh ta làm gì cũng theo ý thích cá nhân,

chẳng buồn đếm xỉa đến ngươi khác.

Thế nhưng khoảnh khắc này,

người đàn ông ấy đã lồng chiếc nhẫn đĩnh hôn vào tay cô. Cứ nghĩ đến là

Giang Yến Ni lại cảm thấy bồi hồi.

* * *

Cuối cùng Trương

Tùng Lĩnh quyết định vẫn nên gọi điện thoại cho chồng Đổng Du. Đổng Du

ngủ say rồi, sắc mặt xanh xao, ngay cả làn môi cũng trắng bệch.

Anh nhẹ nhàng cầm chiếc điện thoại ở đầu giường của Đổng Du nhưng lại bị một bàn tay nắm chặt.

Đổng Du mở to mắt, cô nhìn Trương Tùng Lĩnh nói:

- Đừng gọi, tôi nghỉ ngơi một lát rồi đi ngay!

Trương Tùng Lĩnh nhíu mày nói:

- Cô nên gọi người nhà đến đón. Vừa mới phẫu thuật, cô không tự đi được đâu!

Đổng Du chỉ lắc đầu rồi cướp điện thoại lại, giữ khư khư trong tay. Nửa

tiếng sau, lúc Trương Tùng Lĩnh từ phòng tai mũi họng đã thấy Đổng Du

ngồi dậy, buộc túm tóc mình lại.

Động tác của cô khá nhanh nhẹn,

chẳng giống như một người phụ nữ mới sảy thai. Nhìn sắc mặt của cô, vẫn

trắng nhợt, nhưng dường như từ nó phát ra một thứ ánh sáng, ánh sáng từ

đôi con mắt.

Trương Tùng Lĩnh đã từng nhìn thấy một bức ảnh cũ về chiến tranh thế giới thứ hai ở trên một tờ tạp chí, một người mẹ Ba

Lan, tay ôm thi thể đứa con trai trong đống đổ nát, từ đôi mắt trào ra

ánh sáng của sự tuyệt vọng.

Lúc Đổng Du đi ra khỏi bệnh viện,

Trương Tùng Lĩnh cứ đi theo cô. Đổng Du chẳng nói gì với anh, hai người

cứ người trước người sau, đi ra đến tận bậc thềm cuối cùng của bệnh

viện. Đổng Du đột nhiên quay đầu lại, vẻ tội nghiệp nói:

- Tiền viện phí hai ngày nữa tôi sẽ gửi lại anh có được không?

Trương Tùng Lĩnh nói:

- Không phải vội, cô cứ tĩnh dưỡng cho khỏe đi đã!

Đổng Du trầm ngâm một lát rồi nói:

- Anh có thể cho tôi vay ít tiền đi xe không?

* * *

Bác Đạt Vĩ không thể nào ngờ chỉ qua có một ngày một đêm mà Đổng Du đã không còn là Đổng Du của trước đây.

Anh ta ngồi trên xô-pha, nhồm nhoàm đồ ăn vặt như để trả thù. Đổng Du đã về rồi, cúi người khó nhọc để cởi giày ra, đặt túi xách xuống rồi đi vào

nhà vệ sinh rửa tay. Tiếng nước chảy ào ảo, mãi chẳng có người đi ra.

Bác Đạt Vĩ không nén được nữa liền gào lên:

- Chuyện đó người ta muốn chém muốn giết thế nào cô tự đi mà gánh chịu, đừng có lôi tôi xuống nước theo!

Lúc sau, Bác Đạt Vĩ lại gào:

- Một ngày một đêm nay cô biến đi đâu thế hả? Cô có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?

Không thấy Đổng Du đáp lại, Bác Đạt Vĩ càng tức tối chửi bới:

- Mẹ kiếp, cô dám lén lút đi lại với đàn ông sau lưng tôi. Đã thế còn

thông đồng lừa gạt người ta. Cô là loại đàn bà gì thế hả? Làm sao mà

sống với nhau được nữa? Li hôn đi! Nếu như không phải vì đứa con thì tôi đã đạp chết cô cho rồi!

Bác Đạt Vĩ còn có rất nhiều sự phận nộ

phải trút ra ngoài. Anh ta đã nhịn một ngày một đêm rồi, chỉ mong xé xác cô ra làm trăm mảnh.

Đổng Du ra rồi. Sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng trắng nhợt. Cả người cô giống như vừa đi ra từ động băng. Bác Đạt

Vĩ vừa nhìn thấy đã giật thót tim.

Đổng Du ném tập bệnh án ra trước mặt Bác Đạt Vĩ:

- Mất con rồi! Li hôn đi!

Bác Đạt Vĩ há hốc mồm thành chữ O.

Buồn và phẫn uất đan xem trong lòng Bác Đạt Vĩ. Cánh tay anh ta đã vung lên, vừa giống như định đánh người, vừa giống như đang định diễn thuyết.

Nhưng anh ta chẳng làm gì hết, cánh tay cứng đờ ra trên không trung mất mấy giây rồi đột nhiên buông thõng xuống.

Đổng Du quyết tâm li hôn, điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Bác Đạt Vĩ.

Đổng Du thật sự điên rồi, con không còn, cô đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu

Bác Đạt Vĩ. Sao cô không nghĩ nếu như cô không làm ra những chuyện mất

mặt như vậy thì Bác Đạt Vĩ đâu có bức cô đến bước đường này?

Cho dù li hôn thì cũng nên do Bác Đạt Vĩ đưa ra, Đổng Du có cái quyền quyết định này từ khi nào thế nhỉ?

Thế là Bác Đạt Vĩ không nói li hôn, cũng chẳng nói không li hôn. Anh ta chỉ càng ngày càng phẫn uất, thế nhưng cho dù anh ta có phẫn uất đến thế

nào, cho dù ném vỡ hết bao nhiêu cái cốc, vẻ mặt Đổng Du vẫn không hề

thay đổi. Kể từ lúc bước vào cửa ngày hôm ấy, vẻ mặt của Đổng Du cứ lạnh tanh như vừa bước từ động băng ra. Đã mấy ngày rồi mà vẫn như vậy.

Thỉnh thoảng nửa đêm bừng tỉnh, Bác Đạt Vĩ nhìn thấy Đổng Du đang ngồi ở đầu

giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh. Thấy anh ta tỉnh dậy, cô liền im

lặng không nói gì, xoay người đi ngủ.

Bác Đạt Vĩ định thử động

vào người cô, nhưng trong bóng tối, đôi mắt cô như tóe ra lửa. Bác Đạt

Vĩ hoảng hốt đành thôi. Anh ta thầm nghĩ: “Mẹ kiếp, cứ tưởng mình báu

lắm đấy!”

Cuối cùng không thể chịu nỗi nữa, Bác Đạt Vĩ liền nói:

- Li hôn thì li hôn, cô thu dọn quần áo rồi biến, chớ có mong nhận được một xu tài sản của tôi!

Thật là nực cười, Bác Đạt Vĩ chẳng qua chỉ có một tờ giấy sở hữu nhà có viết