
ế, vì anh sẽ chẳng lí giải
được đâ
Chị lại khóc, nhưng lần nay anh đưa khăn giấy cho chị.
- Anh không cho em mượn áo nữa đâu. Cười lên anh xem nào. Sau chuyện này, cả
hai sẽ càng trân trọng nhau hơn. Thắng yêu em lắm đấy.
Máy bay cất cánh, bỏ lại tất cả chị về với Hà Nội của mình, về với Thắng của
em…
Hà Nội đây rồi. Ôi, nhớ quá. Chị muốn uống thật nhiều, uống nhật nhanh bầu
không khi vây quanh mình, cả những bụi bằm của Hà Thành đầy nhung nhớ…
“Một hộp chocolate cho anh, Thắng nhé.”
Đây rồi, ngôi trường Kinh Tế bao kỷ niệm, đây rồi, con đường từng hằn biết
bao kỷ niệm giữa chị và anh, và đây nữa… nơi anh bày đặt mấy đứa bạn ghẹo đùa…
Chị đã bỏ quên chúng trong ký ức, chị đã bắt chúng ngủ vùi, để hôm nay chúng
bừng dậy, trách móc…
Toà cao ốc đây rồi. Căn phòng Thắng làm việc kia rồi. Bao nhiêu năm giận hơn
yêu thương là đây… Chúng đang ùa về, đốt cháy trái tim chị…
Chiếc thang máy chạy từ từ, ôi, nhanh lên, mà không, chậm lại… “Anh có bất
ngờ khi em về không Thắng?”. Chị thấy tim mình cứ đập tình thịch. Nó đập nhanh
gấp 10 lần bác sĩ cho phép. Chúa ạ, nó như reo lên, nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Alô. Ừ, cậu đi may mắn nhé. Tạm biệt.
Hùng lên máy bay, anh mới là người đăng ký lớp học ở nước ngoài lần này. Anh
biết trái tim người con gái anh yêu thuộc về người khác.. Và chẳng có điều gì
xứng đáng hơn với cô ấy là cô ấy được hạnh phúc. Dù rất yêu nhưng anh không muốn
tình yêu ấy thành nước mắt. Anh đã gọi cho Thắng, đã nhắn với Thắng rằng, nếu
Thắng làm Hải Âu khóc và buồn, anh sẽ quay về và lần này sẽ mang Hải Âu đi… Anh
chỉ có đủ dũng cảm để nhắn cho Hải Âu - người con gái anh yêu lời chúc hạnh
phúc.
Thắng ngồi trầm ngâm ngắm chiếc chuông gió buộc dải ruy băng vàng ngày nào
Hải Âu treo tặng. Chiều nay, chiều nay xong công việc anh sẽ tới với Hải Âu. Mặc
kệ em sẽ không tha thứ cho anh, mặc kệ em căm ghét hay ruồng bỏ anh, anh cũng sẽ
phải nói cho em biết, anh yêu và nhớ em đến nhường nào
Chị nhẹ nhè gõ cửa phòng, tiếng Thắng bên trong trầm ấm.
- Cứ vào đi.
Chị mở cửa, trước con mắt ngạc nhiên tột độ của thắng, có người ôm hộp
chocolate cười:
- Anh! Em đã về đây!
Blogger Cá Rô
Nắm chặt tay anh để mình không lạc mất nhau
Hạnh phúc đơn giản chỉ là sự tồn tại của mình được ai đó nhận ra, tình cờ bắt
gặp và... Giữ lấy!
*
* *
Nếu… mình thích nhau?
- Nếu mình thích nhau, đơn giản em sẽ thích tất cả những gì thuộc về anh,
thích những lần ta vô tình gặp nhau trên phố, thích cách ta im lặng bước đi bên
nhau, thích anh quay sang nói với em “mưa rồi!” như ngày đầu tiên em gặp anh.
Đơn giản vậy thôi, nếu mình thích nhau… Tôi trả lời anh nụ cười khẽ nở trên
môi.
Mùa Đông năm 22 tuổi,
Tôi đến thành phố của những cây cầu đi bộ có dây leo đỏ rực vào một ngày mưa
lạnh, bầu trời chỉ toàn một màu xám ngắt, gió thỉnh thoảng ào đến, dù không đủ
mạnh nhưng cũng khiến cho mưa mùa đông thêm nặng hạt.Người hướng dẫn giúp tôi
mang bớt hành lý lên phòng, ký túc xá của lưu học sinh nằm bên cạnh một sân bóng
đá khá rộng, có một cái ban công nhỏ ở phía sau nhìn thẳng ra sân bóng.Tôi đứng
trên ban công hít thật sâu thứ không khí mát lạnh, một cuộc sống hoàn toàn mới
bắt đầu.
Trời đã ngừng mưa nhưng bên ngoài vẫn xám xịt ảm đạm, tôi tranh thủ xách cặp
lên phòng quản lý lưu học sinh để hoàn tất thủ tục nhập học và nhận sách vở. Ôm
đống sách vở đồ sộ vừa được phát đi xuống dưới lầu để về kí túc xá, cảnh này nếu
ở Việt Nam khối người tưởng mình đang đi buôn lậu sách, tôi cười cười nghĩ.
- Mưa rồi! - Chàng thanh niên có khuôn mặt thanh tú đứng trước hiên quay sang
nhoẻn miệng cười.
Tôi nhìn anh ta, hơi e ngại trước khi mở miệng đáp lại… “Vâng!”
Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh, ở nơi cách Việt Nam mấy nghìn Km, nơi mùa
đông có mưa rơi thật lạnh, một người xa lạ đã gửi đến tôi một nụ cười, đẹp như
mùa thu toả nắng.
Chiều đã buông xuống thành phố nhộn nhịp này, cuộc sống như thêm một lần trở
dậy, dòng người đi bộ tràn trên phố, các toà cao ốc sáng trưng với những sắc màu
riêng biệt như khẳng định thêm sự phồn hoa của thành phố. Tôi hoà mình vào dòng
người hối hả, rẽ trái, rồi lại rẽ phải… trong lòng đã bắt đầu cảm nhận được nỗi
buồn vô hình mang tên đơn độc
“Lâm Vi!” có tiếng ai đó khẽ gọi tên tôi. Không, có lẽ là ai đó đang gọi một
người giống tên tôi. Nực cười làm sao khi lại có người gọi tên tôi trong thành
phố xa lạ này chứ.
“Vũ Lâm Vi!”
Có tiếng bước chân vọng lại từ phía sau… tôi giật mình quay lại. Tên tôi đúng
là Vũ Lâm Vi, chàng trai tôi vô tình gặp ở trước hiên sáng nay bước tới nhoẻn
miệng cười. Tôi nhận ra anh ta, bởi đơn giản anh ta có một nụ cười đẹp. Nghiêng
đầu nhìn anh ta khó hiểu, một loạt câu hỏi lướt qua trong đầu tôi. Tại sao anh
ta biết tên tôi là Vũ Lâm Vi, trong khi rõ ràng hôm nay là ngày đầu tiên tôi đặt
chân đến thành phố này, và tôi còn đang sẵn sàng đặt tên cho nó - Thành phố này
là “thành phố đơn độc”.
- Mọi việc ổn cả rồi chứ?
- Ý anh là sao? Sao anh lại biết tên tôi? Tôi bất ngờ quay sang anh ta như
chất vấn.
- Có gì không đúng nếu t