
n lấy tay dụi dụi mắt, khi
nhìn thấy nó, cô ta vội nói, giọng nói đầy hối lỗi – Chị Nguyệt, em xin
lỗi, nhưng em và anh Phong đã…………
Hắn khá ngạc nhiên khi nhìn thấy
Tuyết Lan và mình đang nằm trên giường, thân thể không có một mảnh vải,
vốn định giải thích nhưng khi nhìn thấy Eric đang đứng sau nó, hai tay
đang nắm lấy vai nó thì hình ảnh hai người thân mật lại tràn về trong
đầu hắn, kéo theo ngọn lửa của lòng ghen tuông. Hắn vòng tay ôm lấy
Tuyết Lan, nhìn thẳng vào nó, giọng đầy mỉa mai:
- Cô về đây làm gì?
Nhìn thấy hắn ôm cô ta vào lòng, trái tim nó rướm máu, nó khó nhọc nói, giọng run run:
- Anh và cô ta thật sự đã làm chuyện đó?
- Phải, thì sao? – Hắn lạnh lùng nói
Nghe câu trả lời của hắn, niềm hy vọng trong nó vụt tắt, nó vẫn cứ thuyết
phục bản thân rằng việc này là do cô ta làm ra nhưng hắn đã xác nhận
điều đó là sự thật. Cả người nó run run, nó bật cười chua chát:
- Thì ra, ngay từ đầu, tôi chỉ là một con ngốc, tôi yêu anh, một lòng với anh, để giờ đây nhận được kết quả là đây, hahaha
- Yêu tôi? – Hắn vẫn lạnh lùng, tuy trong lòng có chút dao động khi nhìn
thấy nó đau đớn – Nực cười, trước mặt thì nói yêu tôi còn sau lưng thì
đi thông dâm.
Nó như hoá đá khi nghe hai chữ “thông dâm” phát ra từ
miệng hắn, đứng cạnh nó từ nãy giờ, nhỏ tức giận vô cùng, nghiến răng
gằn từng chữ:
- Anh nói vậy là sao hả?
- Giao Châu, để tui, bà
đừng nhúng tay vào – Nó ngăn nhỏ lại rồi nhìn thẳng vào mắt hắn – Tôi có thể biết lí do vì sao mình lại nhận hai chữ “thông dâm” không?
- Sao lại hỏi tôi? Lẽ ra cô mới là người biết rõ chứ, vậy được, tôi sẽ nói
cho cô biết, tôi vốn tưởng cô vì giận tôi chuyện Tuyết Lan nên không về
nhà, nào ngờ đó chỉ là một cái cớ để cô đi chơi với hắn, tôi thấy hai
người mua sắm rất vui vẻ mà – Hắn mỉa mai – Hôm nay lại còn mặc nhiên
dẫn hắn về đây nữa chứ.
- Ý anh là tôi và Eric sao? Chẳng lẽ anh đã
nhìn thấy chúng tôi ở siêu thị vào hai hôm trước? – Nó ngạc nhiên – Đó
chỉ là hiểu lầm, thật ra là………
- Hiểu lầm? Cô đã nói với tôi hai từ
này bao nhiêu lần rồi? – Hắn cắt ngang lời nó – Bây giờ thì mời đi cho,
tôi cần nghỉ ngơi với Tuyết lan.
Nói rồi, hắn cúi xuống hôn phớt vào
môi cô ta như để chứng minh lời mình nói. Nó đứng đó nhìn hắn, trong
lòng đau đớn tột cùng, cố kìm dòng nước mắt, nó nghẹn ngào nói:
- Được, tôi đi đây, chúc anh hạnh phúc, hôn ước giữa chúng ta xem như chưa từng tồn tại.
Nói rồi, nó chạy vụt đi, nhỏ hét lên:
- Đồ khốn, anh vì con ả này mà phản bội nó, lẽ ra Nguyệt không nên yêu
anh, anh không hề xứng đáng với tình cảm của nó. Cứ ở đó mà hạnh phúc
với cô ta đi, rồi sẽ có một ngày bộ mặt thật của cô ta hiện ra trước mặt anh.
Một dòng nước mắt chảy dài trên mặt nhỏ, nói xong, nhỏ vội chạy theo nó, chỉ còn Eric và Gia Long đứng đó. Gia Long lên tiếng, gương
mặt đầy thất vọng:
- Tôi không ngờ ông lại là người như vậy
- Tôi không hiểu mọi người nói gì nhưng xem ra May đã chọn nhầm người, dù sao cũng chúc mừng sinh nhật anh.
Nói rồi, hai người chạy theo hai đứa nó. Hắn nghe Eric nói xong thì giật
mình, tại sao Eric lại biết hôm nay là sinh nhật của hắn? Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Trong lòng hắn thật sự rất đau khi nhìn thấy ánh mắt
của nó, phải chăng hắn đã sai?
Nó chạy mãi, chạy mãi, mưa thấm ướt
đẫm cả bộ váy nó đang mặc, nó chợt dừng lại và nhìn lên trời, nước mắt
của nó hoà quyện cùng mưa, từng giọt, từng giọt tí tách rơi, có lẽ mọi
người đã nói đúng, tình đầu thì khó thành, vậy mà nó cứ hy vọng, nó cứ
hy vọng thật nhiều để giờ đây thất vọng cũng thật nhiều. Nó chẳng trách
ai mà chỉ trách bản thân sao quá ngu ngốc, nó đã tin nhưng rồi lại thất
vọng. Ánh mắt lạnh lùng, giọng nói khinh khi và cả nụ hôn của hắn dành
cho Tuyết Lan, tất cả như một mũi dao xoáy sâu vào con tim nó, khiến
trái tim rướm máu. Nó đau, đau đến không thở được, lẽ ra hôm nay là một
ngày hạnh phúc đối với nó, vậy mà giờ đây đã trở thành một ngày tồi tệ
nhất, cái ngày mà chứng kiến người nó yêu lên giường cùng người con gái
khác. Những lời mật ngọt, những cử chỉ lo lắng, ân cần, sự chở che và
tình yêu thương của hắn đã từng khiến cho nó thật hạnh phúc, nhưng giờ
đây, những điều đó như một nhát dao chí mạnh vào trái tim vốn đã rướm
máu và tan nát. Nó khuỵ xuống, ôm chặt lấy ngực, cố kiềm chế cơn đau đớn trong lồng ngực, cắn chặt môi đến bật máu…………
Nó vẫn khóc, vẫn khóc
trong đau đớn, nó tự hỏi bản thân đã làm chuyện gì sai để bây giờ phải
gánh chịu nỗi đau đớn này, phải chăng nó đã sai lầm khi yêu hắn? Có lẽ
nó đã sai lầm thật rồi, trong tình yêu, nếu không tin tưởng lẫn nhau thì cũng vô ích, điều đó chẳng phải nó là người hiểu rõ nhất hay sao?
Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ … Có lẽ vì vậy mà em yêu Anh. Bởi
vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì không bao giờ .
_____LERMONTOV _____
Mưa, mưa vẫn rơi, rơi như trút nước lên người nó, nó ngồi lặng người trong
mưa, đôi mắt vô hồn không chút cảm xúc, những giọt nước mắt đã được mưa
rửa trôi, cả thế giới này đã sụp đổ mất rồi, không còn gì tồn tại nữa,
tất cả chỉ còn một