
ồi mới được uống nước.
Lấy hết can đảm một đời, nhỏ nhắm mắt ăn hết tô cháo rồi chụp lấy ca nước
tu ừng ực. Uống xong ca nước, nhỏ chạy tới bên cạnh bình nước lấy thêm
và chơi hết nửa bình. Sau khi đã đỡ cay một chút, nhỏ nhìn nó đầy căm
phẫn, nó nhìn nhỏ mỉm cười:
- Chà, để mặt bà với trái cà chua kế bên chắc không nhận ra cái nào là cái nào đâu ha? – Nó cười cười.
Nhỏ không đáp mà hậm hực đi lên phòng, miệng vẫn còn xuýt xoa vì cay. Nó
mỉm cười rồi vội chạy theo, không quên xách theo cái áo sơ mi và mặt dây chuyền. Leo lên giường ngồi, nó lôi ra một đống giấy và keo dán, nhỏ
ngạc nhiên hỏi:
- À ính àm ái ì ậy?
- Bà nói gì tui không hiểu – Nó cười gian
- Ại à ứ ai? – Nhỏ hậm hực nói, lưỡi vẫn còn tê vì cay.
- Thôi, không nói nữa, giúp tui cắt giấy ra thành từng miếng lớn đi, tui gói quà cho anh Phong, hihi – Nó mỉm cười.
Nhỏ không đáp mà cầm kéo lên bắt đầu cắt giấy. Hai đứa cắt cắt dán dán một
hồi thì cũng xong, nhìn thành quả mình vừa tạo ra, nó tấm tắc khen:
- Đẹp thật
- Đương nhiên rồi, tui với bà làm mà không đẹp nữa thì ai làm mới đẹp? – Nhỏ mỉm cười
Nó mỉm cười không đáp, nhỏ nhìn ngắm hộp quà một lát rồi hỏi nó:
- Mà nè, hồi nãy bà bỏ cái gì vào trong hộp quà vậy?
- Một mảnh giấy, thiệp mừng sinh nhật đó mà, hihi – Nó mỉm cười, khuôn mặt ánh lên niềm hạnh phúc.
Ngày sinh nhật hắn cuối cùng cũng đã đến, nó và nhỏ đi mua nguyên liệu về
làm bánh kem, bận rộn cả một buổi sáng, cuối cùng cũng hoàn thành, trên
mặt bánh là một lớp lem tươi, chính giữa là chocolate được cuộn lại và
bào thành dây, thân bánh được quét lên một lớp chocolate nhìn vừa đẹp
vừa ngon
Làm xong bánh, hai đứa mất thêm một khoảng thời gian để trầm trồ rồi bắt đầu nấu nướng. Nó làm món sườn xào chua ngọt, giò heo nấu măng, cháo bào ngư, lại còn làm thêm cả bánh cupcake nữa. Nhìn thành quả lao
động của mình, nó cảm thấy tự hào, nhất định đây sẽ là một buổi tiệc
sinh nhật tuyệt nhất mà hắn có được, nghĩ đến đó, nó cảm thấy rất vui
sướng. Khi hai dứa xong hết việc thì trời cũng đã sụp tối, nó và nhỏ
thay đồ rồi nhanh chóng dọn thức ăn ra, bây giờ chỉ còn đợi mọi người
đến nữa thôi. Từ lúc ở siêu thị về, hắn không ngừng uống rượu, say quá thì gục xuống
ngủ, khi tỉnh dậy lại uống tiếp. Hắn không thể nào kiềm chế được cơn
giận dữ khi nhớ tới cảnh nó và Eric vui vẻ bên nhau. Hôm nay là sinh
nhật hắn, vậy mà nó vẫn mặc kệ, có lẽ hắn đã lầm tưởng đối với tình yêu
của nó, hắn bật cười chua chát, miệng không ngừng nốc rượu. Bỗng nhiên
hắn nghe thấy tiếng chuông cửa, một tia hy vọng sáng lên trong lòng hắn, hắn vội đi mở cửa, mong mỏi người đến chính là nó. Nhưng khi nhìn thấy
Tuyết Lan, niềm vui trong hắn vụt tắt, hắn lạnh nhạt hỏi:
- Em đến đây làm gì?
- Em đến chơi với anh, không được sao? – Tuyết Lan mỉm cười
- Sao cũng được, nếu thích thì em vào đi – Hắn lạnh nhạt đáp, tiếp tục ôm chai rượu uống.
Cô ta lại ngồi cạnh hắn, trong lòng bỗng nảy ra một ý. Tuyết Lan quay qua
phía hắn và cố chuốc rượu cho hắn thật nhiều. Một lát sau, hắn trở nên
say khướt và ngủ thiếp đi. Nhìn thấy hắn đã ngủ, Tuyết Lan cố đỡ hắn lên phòng, sau đó lục tìm điện thoại của hắn và tắt nguồn. Cô ta trở ngược
xuống dưới lầu và khoá cửa lại rồi trở lên lầu, cởi đồ của hắn ra và tự
thoát y. Sau đó cô ta nằm xuống cạnh hắn và vờ thiếp đi.
Vài tiếng
sau, Gia Long và Eric đến nhà tìm hắn, gọi cửa mãi mà không thấy hắn lên tiếng, nhìn xung quanh thì thấy xe hắn vẫn còn ở nhà, điều đó chứng tỏ
hắn đang ở trong nhà. Gia Long lấy điện thoại ra gọi cho hắn thì không
liên lạc được.
Nghĩ rằng hắn ngủ quên, Gia Long lại gọi điện thoại cho nó
- Alo?
- Nguyệt, là anh, Gia Long đây, em có chìa khoá nhà Chấn Phong không?
- Dạ có, mà có chuyện gì không anh?
- À, nếu vậy thì em về nhà được không? Có vẻ như Chấn Phong ngủ quên thì phải, được không em?
- Vâng, anh đợi một lát, em đến ngay.
Nói rồi, nó cúp máy, Gia Long quay sang giải thích với Eric và cùng đứng
chờ bọn nó. Một lát sau, hai đứa đến, nó nhanh chóng lấy chìa khóa mở
cửa ra. Trong nhà tắt đèn tối om khiến nó và nhỏ xém té, sau khi mở đèn, bốn người lên phòng tìm hắn. Khi vừa bước lên cầu thang thì đột nhiên
trời đổ mưa như trút nước. Nó ngạc nhiên nói:
- Sao lại mưa nhỉ? Rõ ràng lúc nãy trời vẫn còn rất đẹp mà.
- Thôi, lo lên tìm Chấn Phong đi – Nhỏ nhắc nó
Nó gật đầu rồi đi tiếp, khi cánh cửa phòng hé mở, mọi người như chết sững
khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Hắn và Tuyết Lan đang nằm trên
giường, cô ta đang ôm lấy hắn, quần áo thì vương *** dưới sàn. Nó nhìn
hắn, không muốn tin vào những gì mình đang nhìn thấy, trong lòng như có
thứ gì đang bị xé nát, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Nhỏ lo lắng nhìn sang nó, trong lòng dâng lên một nỗi giận dữ. Eric thì khẽ thở
dài, nắm nhẹ lấy hai vai nó để an ủi. Lúc đó, bỗng nhiên có một giọng
nói đánh thức cả bốn người đang đứng bất động:
- Các người đến đây làm gì? – Hắn lạnh lùng nói.
Vẫn không có một tiếng trả lời, bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo phát lên:
- Ưhm, anh Phong, chuyện gì vậy? – Tuyết La