
tôi biết sống
thế nào đây?”
“Chẳng phải các
nhà đầu tư đã cam kết hỗ trợ đền bù rồi sao? Đợi sau này khi xây xong nhà, mọi
người lại có thể…” “Đó là chuyện không bao giờ xảy ra!” người phụ nữ ngay lập tức
cắt ngang lời của anh Lý, rồi bồi thêm một câu đầy tức giận: “Cam kết đền bù
cái gì, tôi không tin những lời của bọn đầu tư ấy! Không chỉ tôi, mà bà cụ tám,
chín mươi tuổi nhà tôi cũng không tin! Chúng tôi chỉ biết chúng tôi đang sống
yên ổn ở đây, định chuyển chúng tôi đi đâu? Không chuyển! dù ai có tới cũng
không chuyển!...”.
Nói đến đoạn kích
động nhất, người ấy còn giơ tay lên xua: “Các người về đi!”. Dứt lời bà ta đóng
sầm cánh cửa trước mặt hai người, dù sau đó hai người gõ rất nhiều lần cũng
không chịu mở ra.
Trên đường trở về
toà soạn, trong lúc nói chuyện bâng quơ, anh Lý hỏi: “Nếu là cô, cô sẽ làm thế
nào?”.
“Được đền bù, được
đổi nhà cũ lấy nhà mới, sao lại không chuyển cơ chứ!” Phương Thần rút tờ giấy
ăn lau bụi trên đôi giày, ngẫm nghĩ một lát, nói: “Có điều ở riêng biệt cũng rất
dễ chịu. Cắt nước, cắt điện thì có sao, dù là ông trời đến thì cũng không làm
được gì! Nếu nghĩ như vậy thì liệu có vẻ khí khái không nhỉ?”.
Anh Lý không nén
được, bật cười: “Khí khái có thay được cái ăn không? Có điều trong lời vừa rồi
của Vương Nhị Phượng có một câu rất đúng, các nhà đầu tư bây giờ đều là những
người khôn ranh, không những nghĩ ra
cách kiếm tiền giỏi mà còn có nhiều thủ đoạn đối phó với những hộ ngoan cố. Cô
cứ chờ đấy mà xem, không lâu đâu, nhà họ Dương ấy rồi cũng phải chuyển đi
thôi”.
“Anh nói cứ như thể
ngòi bút của anh sẽ làm thay đổi được tình thế không bằng.”
“Sao, cô không tin
à?”, anh Lý nhướng đôi lông mày, cười cười nhìn Phương Thần, “Cô làm chuyên mục
Xã hội không phải mới ngày một ngày hai, những chuyện như thế này cô gặp đâu có
ít? Thế mà cô vẫn cứ ngây thơ như vậy, quả là hiếm có đấy”.
“Anh đừng có cười
nhạo em”, Phương Thần cười vẻ không để ý đến, “Chẳng qua em nghĩ, 99% các nhà
kinh doanh là những kẻ khôn ranh nhưng cũng vẫn còn 1% là người tốt”.
Vì thế, buổi tối
sau khi đi làm về, vừa nhìn thấy Tiêu Mạc, cô liền hỏi: “Tổng giám đốc Tiêu,
xin hỏi, anh có phải là một người tốt không?”.
Chu Gia Vinh mặc bộ
đồ ngủ bằng lụa mới mua, đi đôi dép bằng vải bông từ nhà bếp đi ra, hơi cau mày
hỏi: “ Phương Thần này, có phải em vẫn chưa thoát khỏi vai trò của một phóng
viên hay không đấy? Sao về đến nhà rồi vẫn cứ giữ cái vẻ như đang phỏng vấn thế?”.
Phương Thần lập tức
sa sầm mặt xuống, “Nếu còn dám gọi em như vậy thì ngày mai anh mang đồ đạc ra
khỏi nhà đi”.
“Em thực sự ít tuổi
hơn anh mà.” Chu Gia Vinh phản bác với vẻ vô tội, rồi quay lại phía sau cầu viện:
“Cô gái này càng ngày càng không biết điều. Tiêu, cậu nói xem có đúng thế
không?”.
Tiêu Mạc bắt chéo
chân ngồi ở sofa, vẻ ung dung nhàn nhã, anh cười nhạt nhìn Phương Thần một cái,
rồi mới thong thả lên tiếng: “Tôi là một người tốt.”
“Nhưng hôm nay có
người nói anh là một nhà đầu tư ranh mãnh.”
“Ồ, thế sao?” Anh
ta khẽ nhếch đôi môi rất đẹp lên, vẻ hứng thú chờ nghe câu tiếp theo.
“Hôm nay em tới phỏng
vấn một hộ ngoan cố, nghe nói, để xây toà nhà mới của mình, anh đã sử dụng mọi
ngón võ.” Nhớ lại cách gọi đầy vẻ khinh miệt của Dương Nhị Phượng sáng nay,
Phương Thần không nén được suýt cười thành tiếng: “Nhưng nghĩ đến việc chúng ta
quen biết nhau, nên em cũng đã nói mấy lời tốt về anh.”
“Xin cảm ơn”, Tiêu
Mạc gật đầu.
“Không có gì.”
“Em đã tin tưởng
anh như vậy thì anh cũng nên đền đáp cho em, đúng không?”
“Sao? Định đến lúc
đó tặng em một căn hộ à?”
“Ồ, đề nghị này có
thể cân nhắc đấy.” ngậm điếu thuốc trong miệng, mắt mơ màng sau làn khói, Tiêu
Mạc nửa cười nửa không, rõ ràng dáng điệu của một nhà kinh doanh ranh mãnh.
“Em thích ở tầng mấy?
muốn căn hộ loại nào? Nói đi để anh bảo bọn đàn em chuẩn bị sẵn cho em một
căn.”
Phương Thần còn
chưa kịp trả lời thì Chu Gia Vinh đã nhảy dựng lên: “Cái gì? Tiêu Mạc, cậu định
tặng cô ấy căn hộ thật à? Tôi chơi với cậu bao nhiêu lâu như vậy, sao chẳng thấy
cậu nghĩ đến tôi như vậy bao giờ?”.
“Tôi nghĩ hiện giờ cậu đang sống rất thoải mái đấy
thôi!” Tiêu Mạc búng khẽ tàn thuốc lá, chậm rãi nói: “Hay là chúng ta đổi cho
nhau? Cậu chuyển đến ở chỗ của tôi”.
“Được thôi.” Cần
phải biết là từ lâu Chu Gia Vinh đã rất thèm muốn ngôi nhà mấy tầng lộng lẫy ấy.
Tiêu Mạc lại mỉm
cười, nhìn Phương Thần: “Thế nào? Em có đồng ý không?”.
Phương Thần lắc đầu,
“Không dám để anh phải chịu thiệt thòi, em chỉ sợ căn hộ tập thể bé tí này của
em không đủ chỗ cho anh cựa chân cựa tay.” Nói xong cô quay sang Chu Gia Vinh,
giọng lạnh lùng: “nếu không nghĩ đến chuyện anh trả tiền thuê nhà cao thì anh
tưởng rằng em muốn giữ lại động vật giống đực là anh sao?”.
Câu nói này khiến
Chu Gia Vinh sững người, một hồi sau mới hỏi Tiêu Mạc, giọng tiu nghỉu: “Liệu
có phải là tôi ra nước ngoài lâu qúa rồi không, mà thấy con gái nước mình bây
giờ thay đổi đến như vậy?”.
Tiêu Mạc cất tiếng
cười ha hả.
Nhìn theo ánh mắt
của Tiêu Mạc, Chu G