
nh, tự nhiên, một tay anh ta cho vào túi quần, miệng mỉm cười với
cô, “Có muốn đi cùng với anh không?”.
Phương Thần ngẫm
nghĩ một lát, nói: “Thế thì để em vào chào họ một câu đã”.
Dương Nhị Phượng vẫn
đứng ở bên giường, chỉ có điều điệu bộ tức giận ban nãy đã tan biến mất, chị ta
cười nói với Phương Thần, giọng vẫn rất to: “Đúng là áy náy quá, làm phiền cô
phải tới tận đây”.
Phương Thần đáp:
“Không sao, đây là công việc của tôi mà.”
Dương Nhị Phượng lập
tức ngắt lời cô: “Không, dù sao tôi cũng phải cảm ơn cô. Bà cụ nhà tôi không có
vấn đề gì lớn, các bác sĩ cũng vừa nói rồi, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi
thôi”. Vừa nói, chị ta vừa liếc mắt về phía cửa, dáng vẻ ngượng ngùng: “Thật
ra, vừa rồi tôi đã nóng quá, cô đừng nghĩ những lời nói ấy của tôi là thật
nhé”.
Phương Thần nhìn
chị ta, “Ý của chị là?”.
Dương Nhị Phượng ấp
úng một lát rồi nói: “Thực ra đó cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi nhưng tôi thấy
Tổng giám đốc Tiêu là người tử tế, anh ấy còn sắp xếp để lát nữa đổi buồng bệnh
cho bà cụ nhà tôi…”.
Phương Thần lập tức
hiểu ngay ý tứ của câu nói ấy, cô gật đầu, đáp: “Vậy thì chị chăm sóc bà cụ cho
tốt nhé. Tôi đang có rất nhiều việc phải giải quyết ở cơ quan, tôi về đây”.
“Vâng, thế cô về
nhé”, Dương Nhị Phượng cười, tiễn cô mấy bước, rồi quay lại.
Hai chiếc xe của
Tiêu Mạc nối đuôi nhau phóng vun vút trên đường.
Một hồi lâu, không
khí trong xe rất yên ắng, yên ắng tới mức bất thường, sau đó đột nhiên Tiêu Mạc
quay đầu lại hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”.
Phương Thần ngây
người một lát rồi mới lên tiếng: “Có đúng là Dương Nhị Phượng đồng ý chuyển nhà
rồi không?”.
“Phải, cơ bản là
đã đồng ý.”
Câu trả lời của
Tiêu Mạc rất nhẹ nhàng, như thể anh ta vừa giải quyết xong một chuyện bé tí ti
nhưng Phương Thần không nghĩ như vậy, thậm chí cô còn nhủ thầm trong bụng: “Chỉ
mười phút đồng hồ mà anh đã thuyết phục được chị ta ư?”. Thuyết phục một hộ gia
đình ngoan cố? cô còn nhớ rất rõ thái độ kiên quyết của Dương Nhị Phượng khi bảo
vệ mảnh đất của mình.
Nhưng Tiêu Mạc đã
cười, bổ sung thêm một câu: “Nhiều lời cũng vô ích, anh đã cho chị ta thứ mà chị
ta muốn, chỉ có thế thôi”.
“Tiền à? hay là lời
cma kết kèm theo khác? Nếu đã nhẹ nhàng như vậy, thì lẽ ra anh nên giải quyết
chuyện này sớm hơn mới phải.”
“Nhưng bây giờ mới
là thời cơ tốt nhất.” Tiêu Mạc vươn người, dựa vào ghế vẻ rất thoải mái, rồi
cúi xuống phủi áo, thong thả nói: “Vì anh là một người tốt, nên anh đã xuất hiện
vào lúc chị ta cần nhất”.
“Không”, Phương Thần
lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra đã hiểu bản chất vấn đề, nói bằng giọng chắc chắn, rõ
ràng từng tiếng: “Anh quả là một nhà đầu tư ranh mãnh, một nhà đầu tư ranh mãnh
không hơn, không kém.”
Trong xem im ắng một
lát, rồi bỗng nhiên vang lên tiếng cười sảng khoái, dường như Tiêu Mạc không để
bụng lời đánh giá đó, mà chỉ buồn cười. Cảnh vật hai bên đường lướt qua vun
vút, phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú, chẳng khác gì những hình ảnh đang nhảy
nhót.
Một lát sau, Tiêu
Mạc thôi cười, quay đầu lại nói: “Sự thẳng thắn của em khiến người ta cảm thấy
thích thú”.
“Cảm ơn!”.
“Buổi tối có rảnh không? Anh muốn hẹn với em.”
“Có việc gì vậy?”,
Phương Thần hỏi với vẻ cảnh giác.
Tiêu Mạc bị câu hỏi
của cô làm cho bối rối, vì rất ít khi người ta thấy một cô gái hỏi lại như vậy,
nên anh gõ gõ ngón tay xuống đầu gối mấy cái rồi mới trả lời: “Thông thường
trong các cuộc hẹn em thường làm gì?”.
Không ngờ Phương
Thần trả lời rất nghiêm chỉnh: “Em chưa từng hẹn hò bao giờ”.
Dường như Tiêu Mạc
không thể tin được đó là sự thật, anh ngây người trong giây lát rồi mới nửa cười
nửa không: “Xem ra các chàng trai ở gần em quả là không có mắt nhìn.”
Chiếc xe từ từ dừng
lại bên ngoài cửa toà soạn. tiêu Mạc hạ cửa kính xuống, tì khuỷu tay lên, vẫn với vẻ mặt khó đoán được tâm trạng: “Em
không lừa anh đấy chứ?”.
Phương Thần vẫn giữ
nguyên sắc mặt, đưa tay sửa lại vạt áo, đáp: “Nếu muốn lừa gạt người khác, thì
phải nên nói rằng mình có tình sử phong phú như thế nào thì mới đáng giá chứ,
đúng không?”.
“Phải, hình như là
như vậy”, Tiêu Mạc đưa tay sờ cằm vẻ ngẫm nghĩ.
“Nhưng tối nay em
bận rồi.”
“Để hôm khác, được
không?”.
“Để sau hãy hay”,
nói xong cô đưa tay vẫy vẫy về phía anh, “Em vào trong đây, tạm biệt”.
Mãi cho đến khi
Phương Thần bước lên hết bậc thềm và khuất người sau cánh cửa lớn, Tiêu Mạc mới
dựa vào ghế và mỉm cười.
Rất thú vị.
Khi Phương Thần về
đến nhà thì đã mười hai giờ đêm, cánh cửa phòng ngủ của Chu Gia Vinh vẫn còn hé
mở, tiếng ti vi lọt qua khe cửa vọng ra ngoài, chắc hẳn đó là chương trình văn
nghệ tổng hợp rất vui vẻ.
Cô gõ cửa lấy lệ,
sau đó nói bằng vẻ không vui: “ Vặn bé tiếng một chút”. “Em về rồi à!” người
đàn ông trên giường lập tức bật dậy, mặc vội chiếc áo ngủ hoa hoè hoa sói rồi
chạy ra, “Trong bếp vẫn còn đồ ăn, để phần cho em đấy.”
“Không cần đâu, em
chỉ muốn ngủ thôi. Vì thế…”, cô chỉ chiếc ti vi ra hiệu.
Tay Chu Gia Vinh
đang cầm chiếc điều khiển, anh bấm cho ti vi nhỏ tiếng lại.
“Không được, nhỏ
hơn chú