
ần
quan sát kỹ đôi tay của Hàn Duệ, đó là bàn tay với những ngón thon dài, đẹp tới
mức gần như hoàn mỹ đang mân mê tay vịn ghế bằng da, động tác chậm rãi và tao
nhã.
Thế nhưng, chỉ một động
tác nhỏ ấy đã khiến cho không khí trong phòng như ngưng đọng lại.
Phương Thần bỗng cảm
thấy hơi hối hận.
Trực giác mách bảo cô
rằng, cô đã phạm sai lầm. Cô không hề có bất cứ tư cách gì đến bắt anh ta phải
làm việc ấy, cho dù đó là lời nhờ vả chân thành nhất.
* * *
Quả nhiên, Hàn Duệ dời
mắt nhìn xuống điếu thuốc trên tay, giọng nói lẫn vào làn khói trắng của thuốc
lá và rất chậm rãi, “Cô Phương này, cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ giúp
cô?”, vừa nói Hàn Duệ vừa đưa mắt nhìn cô một cái vẻ mệt mỏi, khóe môi lộ vẻ
chế nhạo mơ hồ: “Chẳng lẽ cô nghĩ rằng cô đã từng ngồi nhờ xe của tôi thì chúng
ta có thể có quan hệ tình cảm? Và hễ cô đưa ra yêu cầu thì tôi sẽ lập tức đáp ứng?”.
Anh ta lắc đầu, khẽ cười một tiếng, nhưng trong nụ cười ấy chứa đựng vẻ chế
giễu và coi thường, “Nếu cô thực sự nghĩ như vậy, thế thì tôi chỉ có thể nói
rất không may. Cô đột nhiên tìm đến tôi như thế này, theo tôi đó thực sự là một
hành động kỳ quặc”.
Phương Thần chỉ còn biết
cắn chặt môi, nghe xong mỗi một lời nói của anh ta cô lại cắn chặt môi thêm một
lần.
Quyết định của buổi tối
hôm nay quả nhiên là một sai lầm. Không chỉ là một sai lầm mà còn là một sự sỉ
nhục.
Một sự sỉ nhục rất lớn.
Cô cảm thấy mình đúng là
ấu trĩ, đã nghĩ mọi chuyện thật đơn giản. Thật ra những lời anh ta nói hoàn
toàn đúng, thậm chí cô thấy nghi ngờ, không biết liệu có phải người đàn ông này
biết đọc suy nghĩ của người khác không, chỉ thoáng qua một chút đã biết được
tâm tư của cô, tâm tư mà trước đó ngay cả bản thân cô cũng không kịp nhận ra nó
như thế nào.
Hôm ấy, chính anh ta đã
rủ cô ra ngoài hóng gió, rồi sau đó cùng trải qua một trận rượt đuổi xe. Kể từ
sau đó, cô đã coi chuyện hai người có chút quan hệ tình cảm là một lẽ đương
nhiên, dù chỉ là một chút ít.
Vì thế nên cô đã tới gặp
trực tiếp anh ta mà không qua Tiêu Mạc.
Vốn dĩ Tiêu Mạc là cây
cầu nối tốt nhất, nhưng cô đã không làm như vậy.
Bây giờ, xem ra thực sự
là mình tự chuốc lấy sỉ nhục.
Cô không thể ngờ được
rằng người đàn ông kia lại hỉ nộ thất thường như vậy, lại có thể trở mặt phủi
tay coi như không hề quen biết. Kể từ giây phút đầu tiên đặt chân vào nơi này,
dường như anh ta đã coi cô là một người lạ không biết thế nào là tốt xấu.
Anh ta nhìn vào ánh mắt
cô, ngoài vẻ lạnh lùng, cái nhìn ấy còn luôn chứa đựng sự chế nhạo.
Nhưng phải làm gì cho Tô
Đông bây giờ?
Ngày hôm nay Tiêu Mạc đã
nói với cô mấy chi tiết, cô mới biết được rằng vì sao bên cảnh sát lại gắn cái
chết của Cận Tuệ với Tô Đông, thậm chí cả chuyện gã đàn ông sau khi xảy ra
chuyện đã vội vã bỏ trốn khỏi hiện trường cũng lập tức tìm ra ngay và bắt đưa
về Sở cảnh sát.
Tội hoạt động mại dâm và
sử dụng chất ma túy nặng hơn bất cứ tội danh nào. Huống chi cô vẫn còn chưa
biết cái chết của Cận Tuệ có thực sự có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến
Tô Đông hay không.
Nghĩ đến đây, Phương
Thần hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, sau đó mới nói: “Anh Hàn, anh đã nói
rất đúng, dù tôi có nói gì trước mặt anh thì cũng chẳng ý nghĩa gì. Chuyện tôi
đến tìm anh như thế này đúng là rất lỗ mãng và thiếu suy nghĩ. Nhưng, tôi không
tin anh sẽ phủi tay đứng nhìn như vậy”.
Cô dừng lại một chút,
còn Hàn Duệ vẫn cứ thong thả nhả từng hơi thuốc và nhìn cô với ánh mắt rất khó
hiểu, dường như không có ý định tiếp lời.
Phương Thần mỉm cười,
ánh mắt dừng lại chăm chú trên khuôn mặt của Hàn Duệ, như thể không muốn bỏ qua
bất cứ sự thay đổi nào, dù là nhỏ nhất, “Nếu đã không có tình cảm riêng tư gì,
vậy tôi mạnh dạn suy đoán một chút nhé, nếu Tô Đông gặp chuyện, thì chỗ này của
anh cũng chưa chắc được yên, đúng không? Anh không phải không biết, phía cảnh
sát đã phát hiện tại hiện trường không chỉ có ma túy, mà còn có cả hộp diêm có
in hai chữ ‘Dạ Đô’ và dấu ấn riêng nữa”. Nửa câu còn lại cô không nói là: chỉ
tiếc rằng, trên mặt của ma túy không có dấu ấn riêng, ai mà biết được người nào
mới là hung thủ đích thực đứng đằng sau? Và thực ra, cô không tin là anh ta sẽ
xóa bỏ hết mọi quan hệ.
Cùng với những lời sau
cùng của cô, căn phòng trở nên yên ắng một lát, sau đó Hàn Duệ mới lên tiếng, nhưng
vẫn bằng giọng vô cùng bình thản: “Đó là sự nhạy cảm nghề nghiệp ư?”, vừa nói
tay anh ta vừa mân mê đầu lọc của điếu thuốc, “Bây giờ thì tôi hơi nghi ngờ về
mục đích mà cô Phương đến tìm tôi. Chỉ đơn thuần là giải cứu cho bạn? Hay không
lúc nào quên vị trí của mình, hy vọng sẽ tìm ra một số thông tin từ chỗ tôi, để
ngày mai có bài đăng báo cung cấp tin cho mọi người chuyện giải trí khi trà dư
tửu hậu?”.
Giải trí ư?
Phương Thần bất giác
chau mày lại, cô bỗng nhớ tới nụ cười ấm áp của Cận Tuệ và cả Cận Vĩ nữa… Bây
giờ không hiểu mọi chuyện đã như thế nào rồi.
“Cho dù tôi có mục đích
gì thì công chúng vẫn có quyền được biết sự thật. Anh thực sự cho rằng chuyện
này đáng để giải trí sao?” Bất giác