
ang kiếm
được nhiều tiền lắm. Khi nào cậu có thời gian tới đây thì sẽ rõ, xem xem nó còn
giống với mấy tháng trước đây không”.
Tắt điện thoại rồi mà
mãi Phương Thần cũng không sao hiểu được, sự thật có đúng như lời của Tô Đông
không? Nhưng Cận Tuệ ban ngày trông rất bình thường, mộc mạc, khi bị mình nhận
ra thì hoảng hốt lo sợ, giống hệt một con thú nhỏ đang bị đe dọa.
Huống chi, điều quan
trọng, cô ấy là chị gái của Cận Vĩ.
Vì thế, cô không tài nào
có thể hình dung ra bất cứ sự xấu xa gì đối với Cận Tuệ.
Đúng như lời hẹn, mỗi
tháng, Trần Trạch Như đều dành hai ngày tới thăm các em nhỏ ở cô nhi viện, và
trò chuyện với các em bằng cách thức đơn giản nhất của một nhà tâm lý học. Một
thời gian sau, quả nhiên đã có được những kết quả tích cực, những đứa trẻ lầm
lì cô độc đã dần dần cởi mở hơn.
Thỉnh thoảng Phương Thần
cũng bớt chút thời gian đến thăm bọn trẻ, nhưng đều không gặp Cận Vĩ.
Viện trưởng Trương nói:
“Nghe nói mỗi tuần nhà trường đều tổ chức thi thử một lần. Chà, cậu bé này xem
ra rất vất vả”. Chính Viện trưởng Trương là người đã nuôi hai chị em Cận Vĩ lớn
lên, vì vậy tình cảm rất sâu sắc, bà coi chúng như con đẻ, nên trong giọng nói
không khỏi mang vẻ xót xa.
Phương Thần ở lại ăn cơm
và chơi với bọn trẻ một lát rồi mới về.
Sáng sớm ngày hôm sau,
đúng lúc cô vẫn đang ngủ, thì bỗng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Tổng
biên tập tòa soạn nói bằng giọng vội vã trong điện thoại: “Vừa xảy ra một vụ án
mạn thành phố. Tôi không gọi được cho cậu Lý, cô tới đó xem sao đi”.
Nghe thấy hai từ “án
mạng”, Phương Thần đang mơ màng bỗng nhiên tỉnh hẳn, cô vội vàng nhảy xuống
giường mặc quần áo, và nghe rõ nơi xảy ra vụ án.
Khi cô đi taxi tới nơi
thì xung quanh khách sạn đó đã được cảnh sát ngăn rào chắn, xe cảnh sát và xe
cứu thương vẫn để đèn hiệu đỗ ngay ngoài cổng. Mặc dù đã có cảnh sát duy trì
trật tự và mới là ba giờ sáng, nhưng đã có rất nhiều người đứng vây quanh xem.
Phóng viên của một tờ
báo khác nhìn thấy Phương Thần bèn nói: “Đến sớm cũng không bằng đến đúng lúc,
chúng tôi đứng ở đây chờ một lúc lâu rồi nhưng vẫn chưa nhìn thấy khiêng xác
ra”.
Phương Thần làm nghề báo
cũng đã được mấy năm rồi, tuy rằng phụ trách mảng xã hội, nhưng cơ hội chứng
kiến những vụ án mạng như thế này không nhiều. Một phần là do tình hình trật tự
trị an của thành phố rất tốt, hai là các sếp của mảng xã hội thấy cô là phụ nữ,
nên hễ gặp những vụ giết chóc, máu me như thế này đều cử nam giới đi.
Mọi người đứng chờ trong
cái lạnh giá đến run người chừng mươi phút thì thấy từ phía cửa ra vào có tiếng
động.
Thi thể nạn nhân được
khiêng ra sau khi được bọc kín, tất cả các phóng viên có mặt ở đó đều xông tới,
ánh đèn flash thi nhau lóe sáng. Phương Thần cũng chen vào giữa đám người đó.
Một người trong số bọn họ lớn tiếng gọi: “Đội trưởng Trần!… Đội trưởng Trần,
xin anh tiết lộ một chút thông tin về người chết”.
“… Một cô gái chừng hai
mươi tuổi. Phía cảnh sát sơ bộ nghi ngờ cô ta đã sử dụng ma túy và hoạt động
phi pháp nơi công cộng.”
“Nguyên nhân dẫn đến cái
chết là gì ạ.”
“Xin lỗi, còn phải chờ
bên pháp y khám nghiệm xong mới có thể đưa ra kết luận.”
“Tên của người chết là
gì ạ
“Điều này cũng không
tiện nói ra.” Đội trưởng Trần giơ tay ra, nói bằng vẻ mặt không chút biểu cảm:
“Đề nghị mọi người nhường lối, nếu không sẽ cản trở chúng tôi thi hành công vụ
”.
Dưới ánh sáng từ những
chiếc đèn của rất nhiều máy ảnh và máy quay, xe cảnh sát và xe cứu thương nhanh
chóng mất hút trong màn đêm. Ngoài một số cảnh quay và hình ảnh về cảnh tượng
hỗn loạn tại hiện trường thì gần như chẳng thu được tin tức gì có giá trị.
Tổng biên tập là người
có tầm nhìn sâu rộng, khi Phương Thần gọi điện báo cáo tình hình, ông lập tức
nói: “Phía cảnh sát dự đoán cô gái ấy có thể đã chết do sử dụng ma túy quá
liều. Bản tin này hãy chuyển ngay cho bộ phận sắp chữ và in ấn để sáng sớm ngày
mai kịp phát hành”.
Vừa kết thúc phần trao
đổi với Tổng biên tập, chỉ mấy phút sau, di động của cô lại có tín hiệu gọi
đến.
Lúc ấy Phương Thần đang
ngồi trong xe cùng với đồng nghiệp phụ trách truyền hình trực tiếp tại hiện
trường, do phải chạy đua với thời gian, nên cô không kịp nhìn xem đó là ai, mà
lập tức nhận máy, nói “A lô”.
Đầu dây bên kia là sự im
lặng khác thường.
Không hiểu sao, cô bỗng
thấy giật thót người, cảm thấy hoang mang lạ lùng, cảm giác này rất giống với
cảm giác khi cô nhận được cú điện thoại từ nước Mỹ vào lúc nửa đêm.
Cô “a lô” tiếp hai lần
nữa, vẫn không thấy bên kia có tín hiệu trả lời, đang định mở máy ra xem người
gọi đến là ai, thì nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghẹn ngào:
“Chị Phương ơi…”, rồi không sao nói tiếp được nữa.
“Cận Vĩ?… Xảy ra chuyện
gì vậy?”
Chiếc taxi lao vun vút
trong màn đêm giá lạnh, Phương Thần cảm thấy từ sâu thẳm trong lòng trào dâng
một cảm giác lạnh lẽo, trống rỗng rất đáng sợ, nó khiến cô liên tưởng tới một
điều gì đó rất không hay.
Đúng như vậy, đầu dây
bên kia vang đến giọng nói bàng hoàng, run rẩy như cây liễ trư