
tới. Có vẻ bọn họ thuộc hai nhóm khác nhau, nên chỉ chào nhau bằng một câu đơn
giản rồi người nào lên xe của người ấy và lái đi.
Thoáng cái chỉ còn lại
một mình Phương Thần, trong màn đêm đen kịt, từng chùm mưa dày đặc như chuỗi
tiền từ trên trời tuôn thẳng xuống. Thật ra, để tiêu hết thời gian cô có thể đi
tham quan cửa hàng một lượt nữa, nhưng bởi vì buổi sáng ra khỏi nhà cô đi giày
cao gót nên giờ đây đôi chân bị bỏng rát, khiến cô không đủ dũng cảm bước thêm
bước nào nữa.
Hoặc là đi mua một chiếc
ô, hoặc là cứ để đầu trần chạy qua đường.
Cô đắn đo một lát rồi
quyết định lựa chọn để đầu trần chạy sang đường.
Nhưng sau đó thì cô mới
nhớ ra rằng, trong một ngày như hôm nay, thì việc gọi taxi là một việc hết sức
xa xỉ.
Hai bên đường hoàn toàn
không có nơi tránh mưa, trong khi hai tay đều phải cầm đồ. Cô cảm thấy điệu bộ
của mình lúc đó chắc hẳn rất thảm hại và ngốc nghếch nữa.
Những chiếc taxi chở
khách bấm còi inh ỏi từ trước mặt chạy tới, khi xe đi ngang qua làm bắn cả nước
mưa đọng trên đường lên, khiến Phương Thần thấy rất thất vọng.
Chịu mưa rồi chờ thêm
một lúc nữa, cuối cùng mới có chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt cô, hơn nữa lại
còn là ba chiếc cùng đến một lúc.
Đèn trong xe rất sáng,
sáu chiếc đèn cùng lúc chiếu thẳng tới, xen giữa luồng ánh sáng là làn mưa màu
bạc. Cô đang lấy làm ngạc nhiên thì cửa sau của chiếc xe chạy giữa đã từ từ kéo
xuống.
Người trong xe nhìn cô,
tóc của cô đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm, dính chặt vào vai, đứng một mình cô
đơn ở đó, áo khoác ngoài cũng gần như bị ướt hết, dường như người cô đang run
lên.
“Cô Phương, lên xe đi”,
giọng của Hàn Duệ rất bình thản, không có cái vẻ của người coi việc giúp người
khác là niềm vui, ngược lại còn mang đôi chút kiêu ngạo vốn có.
Nhưng Phương Thần chẳng
thể suy nghĩ được nhiều.
Giống như lần đầu cảm
nhận được sự tuyệt vời của không khí ấm áp, khi đã ngồi vào trong xe, cô thả
lỏng người, quay sang, nói với vẻ rất chân thành: “Cảm ơn”.
“Không có gì”, giọng của
anh ta vẫn như nước suối, chậm rãi, lạnh lùng.
Dù là đi trong mưa thì
cả ba chiếc xe vẫn đi với tốc độ rất đều và ổn định, chiếc trước cách chiếc sau
một khoảng cách vừa đủ. Kể từ lúc lên đến khi xuống xe hai người không nói với
nhau thêm một lời nào nữa.
Với những người ngạo
mạn, ít lời, có địa vị và có vết đen như vậy, Phương Thần không lấy gì làm lạ,
điều duy nhất Phương Thần cảm thấy khó hiểu là, rõ ràng vừa rồi ở trước cửa
hàng cô đã nghĩ Hàn Duệ không còn nhớ ra mình nữa.
Vốn không phải chỗ thân
thiết, nên sự im lặng suốt dọc đường lại khiến cho Phương Thần cảm thấy dễ
chịu, trong lòng biết rõ mình nhờ phúc của người khác nên mới được cho đi nhờ
xe.
Vì thế sau này khi gặp
lại Tiêu Mạc, cô thuận miệng kể lại cho anh ta nghe chuyện đó. Tiêu Mạc tỏ vẻ
ngạc nhiên, mỉm cười rồi trả lời một cách mập mờ: “Như thế là chuyện hiếm lắm
đấy”, rồi phả ra một hơi thuốc, vẻ rất bí hiểm.
Lúc đó, Phương Thần mới
chợt nhớ ra, nếu Tiêu Mạc và Hàn Duệ thân thiết như vậy, một người là gian
thương, một người là nhân vật nghe nói chỉ cần một tay cũng có thể làm mưa làm
gió, theo quy luật ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thì họ hoàn toàn có thể liên kết
làm nên những chuyện không quang minh chính đại.
Không thể không công
nhận, suy đoán này rất đen tối, nhưng có lẽ làm nghề phóng viên và theo như lời
của anh Trần thì vì gặp những chuyện không minh bạch quá nhiều rồi nên khó
tránh khỏi mắc bệnh nghề nghiệp, do đó cũng không thể trách cô được.
* * *
Thời gian gần đây hình
như Tiêu Mạc rất bận nên cô ít gặp mặt, có lúc đi làm về nghe thấy Chu Gia Vinh
lẩm bẩm nhắc đến Tiêu Mạc, Phương Thần không nén được bèn chất vấn anh ta: “Anh
có phải là gay không đấy? Anh đang yêu thầm Tiêu Mạc à?”.
Chu Gia Vinh tức quá,
liền cự lại ngay: “Là con gái mà sao mồm miệng độc địa, chua ngoa vậy, cẩn thận
kẻo ế chồng đấy!”.
“Không cần anh lo!”
“Thật không thể hiểu
nổi, tại sao Tiêu Mạc lại thích em được nhỉ?”, nói xong Chu Gia Vinh biết mình
lỡ lời, vội vàng ngậm miệng. Nhưng thấy Phương Thần không có vẻ gì là ngạc
nhiên, anh ta tò mò hỏi: “Em có biết điều đó không?”.
Nhưng Phương Thần chất
vấn lại: “Em tồi tệ lắm sao? Có thế anh mới bất bình thay anh ấy như vậy chứ”.
Điều đó thì không hẳn
vậy, Chu Gia Vinh nghĩ, chỉ cần nhìn hình thức thôi thì cô gái này cũng đã được
điểm cao rồi. Nhưng bên trong thế nào thì rất khó nói. Bởi vì qua một thời gian
tiếp xúc khá lâu, anh cảm thấy hình như mình đã nhìn nhận sai về cô.
Một lát sau, Chu Gia
Vinh phấn chấn đưa ra đề nghị: “Để chứng minh rằng giới tính của anh rất bình
thường, tối nay anh sẽ đưa em đi gặp mặt người bạn gái của anh, được chứ?”.
Phương Thần trả lời vẻ
thích thú: “Được thôi”.
Ai ngờ điểm hẹn lại là
phòng pub lần trước, còn người được gọi là bạn gái mới của Chu Gia Vinh lại
chính là cô gái phục vụ đanh đá ở đó. Cô ta có thân hình rất đẹp, các đường
cong đường nào ra đường ấy, lớp phấn trang điểm rất đặc trưng của các hộp đêm
che giấu tuổi thật. Cô ta ngước đôi mắt đeo lông mi g