
sáu chai Corona”, điệu bộ rất sành sỏi.
Vũ đoàn chưa chính thức
bắt đầu, thế mà tiếng người cười nói đã âm vang cả quán rượu, tiếng nhạc nhộn
nhịp không biết phát ra từ đâu, nhức cả đầu.
Một lát sau, Phương Thần
đứng dậy vào nhà vệ sinh, lúc đó Chu Gia Vinh mới tiến sát đến bên Tiêu Mạc,
thì thầm: “Thế nào, cũng thú vị đấy chứ?”.
Tiêu Mạc chậm rãi nhấp
một ngụm rượu, khuôn mặt tuấn tú chìm trong ánh đèn ấm áp. Chu Gia Vinh lại nói
tiếp: “Cậu phải biết là tôi tốn bao nhiêu nước bọt mới lôi được cô ấy đi đấy”.
“Ồ, hóa ra cậu đang tạo
cơ hội cho tôi đấy à?”, Tiêu Mạc hơi sững người, khóe môi khẽ nhếch lên, hỏi
nửa đùa nửa thật.
“Lần trước chẳng phải
chính cậu nói rằng rất thích cô ấy là gì, sao mãi không thấy cậu có hành động
gì thế?”
Tiêu Mạc tay cầm chai
bia, bụng thầm nghĩ, thì ra cũng có một số đàn ông quái đản như đàn bà.
“Cảm ơn ý tốt của cậu.”
Một lúc lâu sau Tiêu Mạc mới trả lời bằng giọng rất bình thản: “Gần đây công ty
có quá nhiều việc, tạm thời tôi chưa nghĩ tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt”.
Hai người nói sang các
chủ đề linh tinh khác một hồi, bỗng nhiên Chu Gia Vinh mới nhớ ra: “Chắc không
phải Phương Thần lạc đường đấy chứ, sao mà mãi không thấy quay lại thế”.
Ánh đèn xung quanh tối
lại, người thì chen chúc, Tiêu Mạc chau mày, đứng dậy khỏi ghế, nói: “Để tôi đi
xem thế nào”.
Nhà vệ sinh ở phía ngoài
quán rượu, Tiêu Mạc vừa đẩy cửa bước ra, đã thấy ngay Phương Thần. Cô mặc chiếc
áo khoác màu trắng ngọc, dáng người cao ráo, mấy sợi tóc mai lòa xòa trên trán,
dưới ánh sáng và bóng tối đan xen nhau gợi lên một cảm giác vô cùng mềm mại.
Không biết vì sao, trong
lòng Tiêu Mạc thấy rất xúc động, dường như anh bỗng nhớ tới cây ngọc lan thơm
ngát, thân thẳng đứng sau lớp hồi anh còn học trung học, rồi lại thấy dường như
có thủy tinh ở đó, vì ánh sáng lấp lánh từ đôi mắt của cô.
Tiêu Mạc cất tiếng gọi,
nhưng hình như Phương Thần không nghe thấy tiếng cứ đứng lặng im, đôi mắt nhìn
về một phía xa xăm.
Trên hành lang có mấy
người đàn ông từ đầu kia đi tới, tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng bước chân
trên tấm thảm màu tro.
Như một bầu trời sao
xung quanh vầng trăng, chàng trai đi trước cao ráo vận chiếc áo choàng đen bay
bay, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh như băng.
Ánh đèn không sáng lắm,
bởi toàn là đèn tường, lối đi ở giữa trông như một dòng sông ánh sáng.
Nhưng Phương Thần vẫn
nhìn thấy rất rõ khuôn mặt của chàng trai ấy.
Rõ ràng là cách rất xa,
nhưng vẫn rất rõ.
Dường như đôi mắt và
khuôn mặt ấy, thậm chí cả đôi môi hơi mím lại đều rất quen thuộc.
Nhưng, cô chưa từng gặp
anh bao giờ.
Một chàng trai có hình
thức và phong cách như vậy thật sự là rất hiếm, chắc chắn chỉ cần gặp một lần
là sẽ không thể quên. Vì thế, cô nghĩ, đây là lần đầu tiên mình gặp anh.
Tiêu Mạc nhìn theo ánh
mắt của Phương Thần, rồi lập tức bật cười, giơ tay vẫy: “Hàn!”.
Lúc đó cô mới sực tỉnh,
định thần trở lại.
Lúc đó, những người đi
cùng mới bước tới gần, chỉ cách chỗ cô mươi bước chân, tất cả đều mặc đồ kiểu
cách có phần khiến người ta thấy nể sợ.
Hàn Duệ đưa mắt về phía
phát ra tiếng gọi, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Phương Thần trong một khoảnh
khắc, chỉ thoáng qua một chút thôi, ánh mắt lạnh như băng, rồi mới lên tiếng:
“Cậu tới rồi à?”. Đó là câu chàng trai đó nói với Tiêu Mạc, giọng nói sang sảng
như nước suối lạnh.
Có thể thấy quan hệ giữa
hai người rất tốt, Tiêu Mạc đưa tay lấy hộp thuốc lá, rút ra một điếu đưa cho
Hàn Duệ.
Hàn Duệ giơ tay đón rồi
đưa lên môi, ngay lập tức nghe thấy tiếng “Tạch” một cái, từ phía sau đã có
người đưa lửa tới trước mặt, anh chỉ hơi nghiêng đầu, ánh lửa đỏ lập lòe giữa
những ngón tay thon dài.
Họ đứng ở ngoài cửa pub,
làn khói trắng mỏng manh bay lên, mùi thuốc lá trong chốc lát tỏa ra, Phương
Thần khẽ di chuyển một bước, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Lúc đó dường như chàng
trai kia mới chú ý đến cô, nhìn cô bằng ánh mắt bình thản, rồi hỏi Tiêu Mạc:
“Cô gái này tên là gì vậy?”.
“Phương Thần”, Tiêu Mạc
giới thiệu, “Đây là Hàn Duệ”.
Phương Thần khẽ gật đầu,
mắt nhìn thẳng: “Rất hân hạnh”.
Lúc này thì họ đứng rất
gần nhau, cô ngẩng đầu lên, chỉ cách chàng trai ấy khoảng ba bước chân, ngay cả
đường nhăn trên đôi lông mày của anh cô cũng nhìn thấy rất rõ.
Đó là một người dường
như không lấy gì làm vui vẻ, hoặc là vì thường xuyên nhíu mày, cho nên mới xuất
hiện những đường nhăn như thế.
Nhưng lúc này thì chàng
thanh niên cũng mỉm cười và gật đầu đáp lại, nói: “Cô Phương, chào cô”. Tuy
giọng nói vẫn lành lạnh và đôi mắt sâu thẳm như màn đêm, nhìn không thấy đáy,
nhưng nụ cười nhẹ nhàng trên môi như ánh sao chợt lóe lên giữa đêm.
Lần đầu tiên cô thấy
mình đã cảm giác sai, dường như trước mắt cô là một con đường nhỏ hun hút, còn
mình thì cứ bị hút dần vào đó, từng bước, từng bước một.
Đúng lúc ấy Tiêu Mạc lên
tiếng: “Chúng ta cùng vào chứ?”, khi ấy cô mới nghiêng đầu, rời ánh mắt khỏi
Hàn Duệ, rồi không hiểu sao, cô thấy lòng nhẹ hẳn đi.
Lúc ấy cô không biết
chút gì về lai lịch của anh, cho tới mấy n