Polaroid
Ăn Tướng Công

Ăn Tướng Công

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323704

Bình chọn: 7.5.00/10/370 lượt.

ết giá trị nhiều tới chừng nào nhỉ?

“Chúng ta ra ngoài, đã lâu chưa chơi bắn đạn châu rồi”. Kinh Vô Tuyết để cả hộp trân châu quý báu xuống đất.

Đông Mai thấy thế kinh ngạc hét to “tiểu thư, đây là đồ Mạc thiếu gia đem tặng cho người mà”. Vạn nhất nếu để nó vỡ hỏng, nô tì có mười cái mạng cũng bồi thường không nổi.

”Hắn đã cho ta rồi thì chính là của ta”. Nàng nắm lấy tay của Đông Mai, đặt vào một nửa “Mấy cái này là của ngươi, chúng ta thi xem ai bắn trúng được nhiều nhất là người ấy thắng”.

“Tiểu thư, như vậy rất khó coi”, đường đường là thiên kim tiểu thư lại bò trên mặt đất như vậy.

“Chẳng có ai thấy đâu, lo cái gì, mau mau”. Nàng kéo kéo đông Mai, buộc nàng ta cũng ngồi xuống chơi cùng.

“Khoan khoan” có người đến đấy.

“Mạc thiếu gia”. Đông Mai thở phào ra một hơi, nàng cảm thấy như được đặc xá, vội vã đứng dậy đem đống châu báu cất đi.

“Là ngươi à”. Phủi phủi hai tay, Kinh Vô Tuyết nhìn hắn mà mặt xị cả ra.

“Nàng giống như không vui khi nhìn thấy ta thì phải ?”. Mạc Lân vốn là đến để nhìn xem phản ứng của nàng đối với đống lễ vật mà hắn tặng thế nào, không nghĩ lại nhìn thấy một màn này, hắn thực sự thấy tức cười, đống trân châu đó có giá trị liên thành thế mà nàng lại đem ra bắn đạn châu (giống như chơi bắn bi vậy đó).

“Đâu có, nơi này cũng vẫn là thuộc địa bàn của ngươi mà”. Nàng cúi mặt khẽ bĩu môi.

Hắn biết nàng giận hắn điều gì, “ Tiểu bụi bị bệnh mấy ngày nay rồi, cho nên ta mới không để nàng gặp nó”. Súc vật không nên sống chung với người, huống chi lại loài chuột bẩn thỉu như vậy.

“Có phải không vậy? ngươi không gạt ta đấy chứ”. Nàng ngước mắt nhìn hắn.

”Ta có bao giờ gạt nàng điều gì chưa?”

“Ngươi nói ngươi dẫn ta đi Tô Châu trà phường mà không có thực hiện”. Nàng lập tức cãi lại.

“Nàng cũng biết ta còn rất nhiều công việc phải làm mà”. Hắn đem công việc ra để ngụy biện.

“Nguyên lai bồi tiếp nữ nhân chính là công việc của ngươi đấy hả?” Nghĩ đến những lời mà hạ nhân đồn đãi bấy lâu, không hiểu tại sao trong tâm nàng có một nỗi buồn phiền dấy lên không thể giải thích nổi.

“Bồi tiếp nữ nhân? Nàng nghe ai nói chuyện đó”. Hắn thực chất đúng là vì tiếp đãi Liễu Nghênh Hương nên mới bận rộn mấy ngày nay như vậy.

“Không cần người khác nói, ta có mắt ta tự nhìn”.

“Ta không nghĩ Tuyết nhi cũng biết ăn dấm chua đấy?” (Dấm chua = ghen)

Nàng nghiêm trang nói, “Dấm chua là cái gì? Ta đâu có ăn được dấm chua, ta chỉ thích ăn ngọt thôi mà”.

”Thê tử của ta thật là đáng yêu”. Mạc Lân vươn hai cánh tay về phía nàng, ôm chặt nàng vào lòng, nói “Được rồi, cần phải thu thập một chút chứ nhỉ”.

“Làm cái gì vậy?” không quen thân mật với người khác phái theo kiểu này, hai tay nàng khoanh chặt trước ngực, lòng bàn tay đặt nơi trái tim, lắng nghe tiếng đập phập phồng, giống như trái tim cũng bị ảnh hưởng bởi sự hồi hộp của nàng.

“Thôi được rồi, để tránh chuyện nàng lại nói ta là kẻ không biết giữ lời”. Mạc Lân vừa nói, vừa kéo tay nàng đi hướng về phía cửa ra vào.

“Ngươi muốn dẫn ta đi Tô Châu trà phường hả?”. Nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt nàng sáng rỡ lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở.

Biểu tình thực mê người, hắn thuận thế cúi đầu cắn nhẹ vào đôi môi mềm mại tươi xinh thuần khiết của nàng, tinh tế lấy đầu lưỡi liếm liếm.

Hành động phóng túng bất chợt này của hắn làm nàng khiếp sợ. Nàng thường nhìn thấy cảnh nhị tỷ khinh bạc tỳ nữ, nàng cũng thường được miêu miêu và đại hoàng liếm hai má, nhưng mà mấy chuyện đó với chuyện này không có giống nhau, cả người nàng đỏ bừng một cách kỳ quái, thân nhiệt tăng lên đột ngột, tim đập thật nhanh như trống trận .

”Ngươi tại sao lại làm như vậy?”

“Nàng không thích sao?” Hắn cười đầy tà ý nhìn sâu vào mắt nàng.

”Ta khống biết, ta cũng vẫn hay được Đại Hoàng, Tiểu Bạch, Miêu Miêu, Bì Bì, và Phi Cường liếm vào mặt, nhưng so với ngươi liếm thì không có giống nhau”.

Nàng cư nhiên coi việc hắn hôn nàng là liếm loạn xạ vào mặt nàng, hắn hơi xịu mặt hỏi “Không giống nhau ở chỗ nào?” nàng là vị hôn thê của hắn, tên gia hỏa nào dám to gan lớn mật động đến vật sở hữu của hắn.

“Bọn họ đều không liếm vào miệng ta, như ngươi vậy”. Thật là lạ nha, hắn bị bệnh hay sao mà hành động lạ thế.

Hoàn hảo,” bọn họ lại là sủng vật bằng hữu của nàng đúng không?”. Hắn thực sự ăn dấm chua rồi, cùng một lũ súc sinh chưa gặp mặt ăn dấm chua.

“Đúng rồi, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không ôm chặt lấy ta như ngươi vừa làm”. Nhìn hắn văn nhược yếu đuối không thể nghĩ lại có khí lực mãnh mẽ vậy. “Ngươi không được tùy tiện liếm ta nữa”. Bàn tay nhỏ khẽ đầy mặt hắn ra xa nàng một chút.

“Này không có gọi là liếm”. Hắn hôn vào đôi môi đỏ au mê hoặc của nàng thêm một lần nữa, dời bàn tay nhỏ bé của nàng ra, tiếng nói nhẹ nhàng nho nhỏ, “ này gọi là hôn”, hắn lại tiếp tục ôm chặt lấy nàng.

Hôn là cái gì nhỉ?

“Đông Mai, ta muốn hôn ngươi”.

Đông mai đang sắp xếp hành lí ở một bên nghe vậy lập tức trở nên ngây ngốc, đống quần áo trong tay rớt cái bịch xuống đất, cổ cứng ngắc không xoay chuyển đi đâu được, “Tiểu … Tiểu thư à, người có biết bản thân mình đang nói cá