
i gì không?”. Nàng không thể ngờ được trên đời này có bao nhiêu điểm tốt tiểu thư không học, lại đi học cái hành động làm tổn hại ánh mắt mọi người, bôi nhọ vào lễ giáo truyền thống của nhị tiểu thư.
“Ta chỉ là đang nghĩ muốn hôn thử một cái xem thế nào thôi mà”. Ngày hôm qua, sau khi bị Mạc Lân hôn, trong đầu nàng lúc nào cũng tơ tưởng tới nụ cười gian đầy tà ý của hắn.
“Tiểu thư, người không phải là đang muốn lấy nô tì ra là vật thí nghiệm đấy chứ?” Đông Mai thật muốn khóc, nàng dù gì cũng vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, có muốn hôn cũng phải hôn nam nhân.
“Không thể sao chứ?” Kinh Vô Tuyết nhìn hành động khẩn trương của Đông Mai mà thần cả người, bộ dạng Đông Mai lúc này thủ thế kín bưng như đang phải đối diện với ác lang.
“Sao tiểu thư lại muốn hôn ta?”. Đông Mai thối lui từng bước, hai tay bịt chặt môi, lời theo khe hở giữa hai bàn tay toát ra ngoài “Người là thiên kim tiểu thư không thể tuỳ tiện hôn người khác, lại càng không thể hôn một cô nương, đó là không đúng, sẽ bị người ta nhạo báng, còn có thể ….”
“Sẽ bị như thế nào nữa?” Kinh Vô Tuyết vô cùng tò mò, mỗi một người ai mà chẳng có một cái miệng, vì sao khi nàng bị Mạc Lân liếm miệng, toàn thân nàng lại nóng bừng lên?
“Nước miếng không sạch sẽ, hôn sẽ bị nhiễm phải bệnh ác tính”.
“Nói bậy, nhị tỉ ta vẫn thường hôn người khác, mà có bị làm sao đâu”.
“Nhưng … Nhưng có muốn hôn cũng nên tìm đối tượng”. Đông Mai cơ hồ không biết nên dùng từ thế nào cho đúng.
“Ngươi không phải là đối tượng để hôn sao?”. Kinh Vô Tuyết không hiểu gì hết, đối với nàng mà nói, nhị tỉ cùng với Đông Mai luôn chiếu cố đến nàng, dù nàng có gây ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ giúp nàng thu hồi tàn cuộc, trên đời này, hai người họ là người tốt nhất đối với nàng.
“Nhưng tiểu thư là một cô nương con nhà gia giáo, muốn tìm đối tượng để hôn cũng là nên tìm nam nhân”. Suy nghĩ một chút, nàng nói ngay “hãy tìm Mạc thiếu gia đi”.
“Ta có hôn qua hắn rồi”.
“Cái gì?” Đông Mai nhịn không được hét lên thất thanh. Cô gia tương lai tay chân thật là nhanh nhẹn.
“Cho nên hiện tại, ta muốn được hôn ngươi”.
“Không thể”. Thanh âm của Đông Mai thét vang kèm theo tiếng gầm gừ.
Nàng, nàng cư nhiên muốn hôn người khác, Mạc Lân đi nhanh vào phòng, sắc mặt tràn ngập sự giận dữ.
“Mạc thiếu gia”. Đông Mai thấy có cứu tinh đến vội chạy nhanh tới tỏ ý mừng rỡ, “ Tiểu thư, ta đi xuống phòng bếp chuẩn bị một ít điểm tâm”. Nói xong nàng hối hả bỏ chạy.
“Tiểu bụi, ngươi ở đâu?” Kinh Vô Tuyết chạy lui cui ngó nghiêng khắp từng gian phòng mong muốn tìm ra con chuột của mình, bỗng nhiên có tiếng người trao đổi nói chuyện đập vào tai nàng.
”Đã tìm ra chưa? Hiên Viên Vô Cực có thực sẽ đem thứ đó giao cho Mạc Lân chứ?”
Thanh âm này nghe rất chi là quen tai, nàng không dám đứng lên, vội ngồi thụp xuống, cúi thấp đầu, ngó qua khe cửa, với số giày dép đi trên chân của mấy người họ mà nàng đếm được, thì bên ngoài có một nữ và bốn nam.
“Công chúa ý của người có phải là muốn chúng ta không từ bất cứ thủ đoạn nào cũng phải mang vật đó về, tuyệt không để nó lưu lạc vào tay người khác?”
“Đúng thế, các ngươi cứ làm y như vậy, ta cũng sẽ suy nghĩ thêm. Bây giờ các ngươi hãy đi hết đi, còn Thiết Mạc hãy ở lại”.
“Dạ”. Ba nam tử ngay lập tức biến mất tăm mất tích .
Bỗng đâu đó vang lên tiếng động khe khẽ, khiến cho nữ tử mơ hồ cảm thấy mình bị theo dõi, nàng cảnh giác hô lên “Có người lạ”.
Kinh Vô Tuyết tận mắt thấy một nam một nữ đang nhẹ nhàng chậm rãi đi về phía mình, trong lòng không khỏi run sợ, lấy tay che miệng, cúi sát người xuống đất, không dám động đậy.
“Chẳng lẽ cảm giác của ta sai sao?” Bước chân của hai người dần chậm lại, cùng nhau quay người rời đi.
Nghe tiếng bước chân xa dần, Kinh Vô Tuyết lúc này mới dám xuất đầu lộ diện, nàng không thể ngờ rằng trong Mạc phủ lại có người xấu, không biết bọn họ sẽ đối phó với Mạc Lân như thế nào nhỉ? Nàng có nên nói chuyện này cho hắn biết không? Nhưng hắn rất đáng ghét, đã dùng Tiểu Bụi để uy hiếp nàng, buộc nàng phải ở lại Mạc gia trang.
“Tiểu thư, ngươi ở đâu?”. Tiếng gọi của Đông Mai làm cho suy nghĩ của nàng bị đứt đoạn, nhất thời nàng ngồi xụi lơ xuống đất.
“Ta ở đây”.
“Tiểu thư, người lại ngồi ở dưới đất rồi, ngộ lỡ để ai đó thấy được, sẽ bị cười đấy”. Đông Mai đẩy cửa bước vào phòng, nhăn mày nhìn Kinh Vô Tuyết.
“Hai chân của ta không sao cử động để đứng dậy được”. Kinh Vô Tuyết lấy tay xoa bóp bàn chân, bám vào cánh cửa cố gắng đứng dậy.
“ Tiểu thư, người có biết không, Sở trang Sở Thủy Liên đã tới Mạc phủ, giờ đang ở Nghênh Tân lâu”. Đông Mai kêu lên, trong giọng nói có chút khó chịu lẫn bất bình.
“Thực sao? Mau đưa ta đi xem”. Kinh Vô Tuyết ánh mắt tỏa sáng chói lòa.
“Tiểu thư, cũng là nữ nhân như nhau thì có cái gì đáng để xem?” Nàng ta chính là tình địch của tiểu thư mà.
“Ta nghe nói Sở trang Sở Thủy Liên cô nương là mỹ nhân đệ nhất Giang Nam, luôn có vô số vương công quý tộc muốn mà không thể gặp được, nay nàng ta lại đích thân đến Mạc trang làm khách, ta sao lại không nhân cơ hội này đi nhìn ngắm nàng ta