
ơng cũng đã sắp ba mươi tuổi, nếu
bản thân cứ nhất định muốn đợi vị tiểu thư nhà họ Tôn hiện đang bặt vô âm tín đó, thì thật sự là không còn gì để nói nữa.
Cho nên khi vừa nghe thấy trong bụng Quan Trúc Nguyệt đang mang đứa chắt nhà họ Tống, thì ông lập tức ra lệnh cho cha mẹ Tống Chấn Cương đi cầu hôn. Hôm nay là ngày đưa thiếp mời hai anh em nhà họ Quan đến làm khách ở nhà họ Tống, nhân
tiện bàn bạc việc hôn lễ, đương nhiên mục đích chủ yếu là muốn gặp Quan
Trúc Nguyệt và đứa chắt cưng trong bụng cô.
Quan Sơn Nguyệt được Tống Thiên Long và
cha mẹ Tống Chấn Cương đưa đến thư phòng. Trong phòng khách sang trọng
xa hoa là đám thanh niên đời thứ ba nhà họ Tống đang ngồi tán gẫu, khó khăn lắm bọn họ mới có ngày nghỉ cho nên tụ tập nhau lại
cùng uống trà nói chuyện.
“Cứ tưởng rằng anh sẽ là người kết hôn
muộn nhất trong số các anh em chúng ta, không ngờ rằng anh vẫn đi trước
bọn em một bước, chúc mừng anh, Chấn Cương.”
“Đúng vậy, khó khăn lắm cách mạng mới thành công, em thấy hai người bọn anh cũng nên mau chóng kết hôn đi!”
Tống Chấn Cương nắm tay Quan Trúc Nguyệt trong lòng rất vui mừng, hai người cùng ngồi xuống ghế sô pha.
“Chấn Lưu, hoàng đế không lo em lại lo
cái gì? Chấn Cương nếu đã có được sự đồng ý của ông thì muốn kết hôn lúc nào không được, cũng không nhất thiết phải là bây giờ. Hống hồ hiện tại Quan Trúc Nguyệt đang ốm nghén, làm sao mà có đủ sức
khỏe để lo chuyện hôn lễ, đúng không?”
“Vội chứ làm sao mà không vội được? Tuy
bây giờ ông đã đồng ý cho Chấn Cương lấy Trúc Nguyệt rồi, nhưng nếu như
cô tiểu thư họ Tôn kia đột nhiên xuất hiện thì làm thế nào? Người ta danh chính ngôn thuận là vợ chưa cưới của Chấn Cương!
Các anh ai dám đảm bảo là ông sẽ không thay đổi ý kiến?”
Tống Chấn Lưu vừa nói như vậy khiến không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên căng thẳng.
Sắc mặt Quan Trúc Nguyệt thoáng chốc trở
nên trắng xanh, Tống Chấn Cương vòng tay ôm chặt lấy cô, nhìn Tống Chấn
Lưu nói: “Không thể như thế được, em đừng có lo hão. Nhà họ Tống chúng ta đã cử không biết bao nhiêu người đi tìm cô ấy,
không biết bao nhiêu năm mà vẫn không thấy, đâu có chuyện trùng hợp như
vậy chứ, đúng lúc anh muốn kết hôn thì cô ấy đột nhiên xuất hiện.”
“Cũng khó nói lắm, biết đâu lại như vậy.
Nhà họ Tống chúng ta tìm cô ấy nhưng lại bí mật tìm kiếm cho nên không
tránh khỏi việc có sơ sót. Nhưng việc kết thông gia giữa hai nhà Tống và Quan là chuyện đại sự của giới kinh doanh Đài Loan,
đến lúc đó thì báo chí truyền thông đều rầm rộ đưa tin. Khi ấy thì vị
Tôn tiểu thư ở cái xó xỉnh nào đó sẽ biết được, không cẩn thận cô ấy lại nhớ ra rằng mình là vị hôn thê của Chấn Cương, đến lúc
đó…” Tống Chấn Lưu hạ giọng không nói tiếp nhưng ý của anh thì ai cũng
hiểu.
“Sao lại có thể như thế được? Cái hôn ước kia đã trói buộc Chấn Cương bao nhiêu năm giờ vẫn chưa đủ sao?”
Tống Chấn Y tiếo tục nói ra khả năng
quyết định lại của ông, cũng là điều mà trong lòng anh lo lắng nhất.
“Ông vẫn áy náy về chuyện trước kia, có khi nào lại bắt một trong số chúng ta thay Chấn Cương tiếp tục cái hôn ước ấy không? Nhà
họ Tống chúng ta có tiền, có thế lực, mà mỗi anh em chúng ta ai cũng anh tuấn đẹp trai, phong lưu đa tình là dòng dõi trâm anh thế phiệt. Có cô gái nào mà lại không ham hư vinh? Lại không muốn được vào nhà chúng ta?” (BB: tự tin phát ớn… >”<)
Cái cô tiểu thư nhà họ Tôn ấy làm sao có thể cưỡng lại sức quyến rũ của việc “chim sẻ biến thành phượng hoàng”.
“Cái gì? Phải lấy một cô gái kì lạ không
quen biết ấy sao? Cái cô họ Tôn ấy không biết đã lớn lên ở cái cô nhi
viện chỗ hoang vu hẻo lánh nào, ai biết được tính cách cũng như trình độ của cô ta ra sao? Nếu ông bảo em lấy cô ấy, em thà
xuất gia làm hòa thượng.” Tông Chấn Lưu kinh hoàng kêu lên.
“Chấn Y, anh đừng có kích động thế.” Tông Chấn Tân liếc mắt tỏ vẻ không đồng ý.
“Con gái em gặp nhiều rồi, bây giờ cực chẳng đã chúng ta mới đem sự thật ra nói, sao có thể xem là cực đoan chứ? Hơn nữa…”
“Anh yên tâm đi, Tống tiên sinh.” Một
giọng nói đột nhiên xem vào, giọng con gái rất lạnh lùng cắt ngang lới
của Tống Chấn Y. “Cho tới bây giờ, Tôn Phật Nhi tôi thật sự chưa từng có ý định cùng một trong số các thiếu gia nhà họ Tống kết
hôn.”
Mọi người vội quay lại, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đứng cạnh vị quản gia đang rất xấu hổ, dung mạo thanh tú
đẹp tuyệt trần. Hiển nhiên là hai người đã đứng đó được một lúc rồi, rất tự nhiên cũng đã nghe hết nỗi lo lắng của anh em nhà
họ Tống.
Cô ấy thật xinh đẹp! Da dẻ trắng mịn màng không tì vết, khuôn mặt cân đối đẹp tuyệt. Hàng mi thanh nhã, chiếc mũi thẳng cùng đôi môi như cánh hoa đẹp mê hoặc lòng người, đặc biệt là đôi mắt đen láy như bầu trời đêm kia có phảng phất
nét tinh anh lấp lánh. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không tự chủ
được mà chìm đắm vào trong đó.
Tuy cô chỉ mặc bộ quần áo lụa trang nhã,
mái tóc dài đến eo cũng được buộc bằng dải lụa màu trắng đơn giản xõa
trước ngực, nhưng vẫn không giấu được khí chất thanh cao xuất thần.
“Cô là Tôn Phật Nhi?” Mọi người như không thể tin nổi n