XtGem Forum catalog
Ân Sủng Của Hoàng Đế

Ân Sủng Của Hoàng Đế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322423

Bình chọn: 9.5.00/10/242 lượt.

với tôi cả, hơn nữa với điều kiện của Quan thiếu gia sợ gì mà không có con gái tìm đến, hà cớ gì mà phải ở cái chỗ này cho

lãng phí thời gian chứ?” Cô liếc mắt nhìn anh. Đại ma đầu háo sắc! Trong lồng ngực cô bỗng có một cảm giác tức tức đố kỵ khiến cô cảm thấy không thoải mái.

“Đi, đương nhiên là đi rồi! Anh cũng cảm

thấy thật lãng phí thời gian.” Anh cười gượng, tuy thất bại nhưng tận

đáy lòng anh vì chuyện cô có tư tưởng bảo thủ mà cảm thấy rất vui. (BB: anh mặt dày siêu cấp vô địch >”< )

Ánh mắt anh chợt lóe lên, đột nhiên anh

hỏi: “Nụ hôn đầu của em gìn giữ bao nhiêu năm nay, là để dành cho chồng

tương lai của em có phải không?”

“Đúng vậy, làm sao anh biết?” Nét mặt

nghi hoặc của cô chuyển sang ảo não rồi không nhịn được liền lườm anh,

“Đáng tiếc là bị cái tên háo sắc này cướp mất rồi.”

Lần đầu tiên Quan Sơn Nguyệt bị con gái

lườm, nhưng anh không những không thấy không vui mà ngược lại còn bật

cười, cười rất tươi, ra vẻ rất đắc chí.

Đáng ghét, lại còn dám cười! Thật là chưa bao giờ gặp loại người có da mặt dày như vậy. (BB: quá đúng…*gật đầu lia lịa*)

“Nói như thế thì anh là ch…”

Cô lập tức phản ứng cắt ngang lời anh: “Không, anh cái gì cũng không phải!” Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ, hừ! (BB: *mắt sáng hớn hở* chị nghĩ cái gì thế?)

“Nhưng em nói…” Tuy trước mắt anh chưa có dự định kết hôn nhưng cô lại nhanh chóng cự tuyệt như thế cũng khiến

anh cảm thấy khó chịu.

“Tôi nói tôi rất mệt, cần phải ngủ, đã khuya lắm rồi, Quan tiên sinh!”

“Anh…” Anh vẫn còn muốn giải thích, nhưng cô đã đẩy anh ra ngoài cửa.

“Ngủ ngon, tạm biệt!” Tôn Phật Nhi mỉm cười, đóng cửa lại. Ôi, mệt chết đi được!

“Tôi…” Anh trừng mắt nhìn cánh cửa đóng

ngay trước mũi mình. Anh vốn muốn đấm cho nó một cái. Nhưng nghĩ đến

khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ mệt mỏi của cô, thôi được rồi, hôm nay tha cho em vậy!

Sakura:Quá sức mệt, phù cuối cùng

cũng xong một đoạn nóng bỏng, làm xong phần này mặt đỏ dừ, may mà phòng

không có ai, không thì ngượng chết mất.

BB: nàng yếu quá đi, chờ tới chap sau chắc nhập viện vì mất máu quá. ='>'>'> Không pro bằng YuYu òi. ^^

Tại Hoa viên, một đôi tình nhân ngọt ngào vai kề vai sóng bước, lời nói nhỏ nhẹ, tâm tình kéo dài, xung quanh

tràn ngập màu hạnh phúc. . . . .

“Ọe!”Quan Trúc Nguyệt đột nhiên che cái

miệng nhỏ nhắn đẩy Tống Chấn Cương ra, nhanh chóng chạy thẳng đến phía

mép đường cứ thế mà nôn khan. Cả buổi sáng nay cô cảm thấy được không thoải mái, bữa sáng cũng không muốn ăn, cho nên thật

sự có muốn nôn cũng không nôn được, chỉ có thể nôn khan.

“Tiểu Nguyệt…” Tống Chấn Cương sửng sốt,

lập tức chạy đến vỗ nhẹ vào chiếc lưng mềm mại của cô, hỏi dồn: “Tiểu

Nguyệt, em làm sao thế? Không khỏe sao? Chẳng lẽ ốm rồi sao?”

Quan Trúc Nguyệt nhất thời không nói thành lời. Đành khua khoắng tay chân ý muốn nói không phải vậy.

“Tiểu Nguyệt, em hãy nói gì đi, đừng làm anh sợ!”

Quan Trúc Nguyệt nôn một lúc mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nghe anh nói vậy ngược lại còn lườm anh một cái

rồi quay lại trong đình không thèm để ý đến anh.

“Tiểu Nguyệt…” Tống Chấn Cương vội đuổi

theo sau, “Em làm sao thế? Bị bệnh rồi sao, mau nói cho anh biết đi, anh xin em đừng có im lặng như vậy.”

“Đều tại tên yêu tinh hại người như anh

cả đấy!” Cô nhớ đến chuyện mấy ngày vừa rồi mệt mỏi trong lòng liền phát hỏa nhịn không được bèn rời đi. Anh vội dang hai tay ôm cô vào lòng, đặt cô ngồi lên trên ghế mây. “Bỏ em ra, từ hôm nay trở

đi anh không được phép động vào em dù chỉ một ngón tay.”

“Sao?” Tay chân Tống Chấn Cương bỗng

nhiên mất hết sức lực buông thõng tay xuống, ngây người đứng một bên,

vừa mới rồi còn vui vẻ lắm mà, sao bỗng nhiên lại thay đổi nhanh như thời tiết vậy?

“Anh ngây người ra làm cái gì thế!” Cô

lườm cái khuôn mặt ngây ngô vô tội của anh, cảm thấy thật sự cũng không

nhẫn tâm được, bèn nói, “Còn không mau ngồi xuống đi!”

Trước tiên anh chạm vào cô, cảm thấy cô

không trốn tránh mình mới yên tâm ôm cô vào lòng, hai người cùng ngồi

chung trên một chiếc ghế.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô anh thận

trọng cất tiếng hỏi: “Xin lỗi, nếu anh đã làm gì sai, em có thể nói cho

anh biết được không? Anh nhất định sẽ sửa, em đừng có tức giận nữa được không?” (BB: ôi, lại thêm một soái ca sợ vợ… cơ mà BB thích mấy anh sủng này nha… >O<)

“Em…” Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của anh,

đột nhiên cô muốn khóc, nước mắt cũng cứ thế trào ra, “Xin lỗi, em lại

cố ý gây sự, anh có giận em không?” (BB: đây là bệnh tâm lý bà bầu sao? Ai mang bầu cũng dễ khóc hết sao?)

“Em đừng khóc!” Khi nhìn thấy nước mắt

của cô anh liền cảm thấy đau lòng, “Anh thương em còn không hết huống

chi…., làm sao có thể giận em được chứ? Em đừng khóc nữa, anh đưa em đến bệnh việc khám, có được không? Nếu như bị bệnh gì em

phải nói cho anh biết, hai chúng ta sẽ cùng chia sẻ, không được giấu anh đấy.”

Cô thường nói mình không khỏe, tính tình

cũng thay đổi mưa nắng thất thường. Anh vốn muốn đưa cô đến bệnh viện

khám, nhưng cô lại nói chỉ là bệnh nhẹ thôi, nếu như thật sự không khỏe, cô sẽ tự mình đến bệnh viện, mà gần đ