Teya Salat
Âm Mưu Của Hoa Mĩ Nam

Âm Mưu Của Hoa Mĩ Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321593

Bình chọn: 9.00/10/159 lượt.

ần này chị cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần quan tâm chuyện gì cả, cứchuyên tâm vào công việc may vá của chị là được, em nhớ tuần sau chị còn ba đơn đặt hàngthì phải, còn chỉ đích danh chị làm cho họ loại ba lô như lần trước. Tốt nhất là mấy ngày tiếptheo ít ra ngoài đi một chút miễn lại xảy ra việc ngồi xe lạc đường như hôm, dọa chết mọingười.

―Lam Lam, chị không mệt nha……. Uông Thiên Hồng muốn giải thích gì đó.Uông Thiên Lam trừng mắt nhìn Cao Khoát một cái, anh lập tức ngắt lời Uông ThiênHồng,―Đúng thế, đúng thế, Thiên Hồng muội muội, em cũng không cần lo lắng cho bữa trưacủa anh trai anh đâu! Việc ấy anh với Thiên Lam cũng nghĩ biện pháp rồi, anh trai anh đã lớnthế rồi, tự mình có thể lo liệu được, huống hồ anh với Thiên Lam cũng có thể đi tìm anh ấycùng ăn trưa, Thiên Hồng muội muội nên hạn chế ra ngàoi, ở nhà nghỉ ngơi a!Không cần đi tìm Cao đại ca! Trong lòng Uông Thiên Hồng căng thẳng. ―Bình thường khi đilàm Cao đại ca bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian đi mua thức ăn bên ngoài, chonên mỗi ngày em mới đưa cơm cho anh ấy.―Yên tâm đi! Sáng nay anh đã đứng trước phòng anh ấy nói trưa sẽ mua cơm đưa qua cho anhấy, cũng bảo anh ấy về sau tự chuẩn bị cơm trưa của mình rồi. Anh ấy cũng không nói làkhông được! Cho nên bọn anh đều có thể thay thế em, em cứ an tâm!Uông Thiên Hồng thấp giọng. ―Thật sao? Cao đại ca không phản đối? rầm‘ một tiếng,dường như cô nghe thấy tiếng trái tim mình rơi xuống đáy cốc.―Em biết rồi. Cô sẽ không chuẩn bị cơm trưa cho Cao đại ca nữa – hôm nay không, về saucũng không.Tuy rằng lần trước Cao Dương đã nhận lời, chỉ cần mỗi cô chuẩn bị cơm trưa cho anh, nhưnghôm qua khi nhìn thấy anh khen thức ăn do Hàn tiểu thư làm, Uông Thiên Hồng lại cảm thấyCao đại ca đang lừa dối mình.Vẻ mặt của anh ấy rõ ràng rất thích tay nghề của Hàn tiểu thư!Uông Thiên Hồng không thể không thừa nhận, con người Hàn tiểu thư vừa xinh đẹp lại cónăng lực, làm đồ ăn lại rất ngon, làm sao người ta có thể không thích cơ chứ? Khó trách mọingười đều hy vọng Cao đại ca và Hàn tiểu thư thành một đôi, hai người đó đứng cùng mộtchỗ thật sự rất xứng đôi!Cảm giác sợ hãi quấn lấy cô cả ngày hôm qua lại một lần nữa xuất hiện, có người có thể thaythế cô, có nữa là từ nay về sau mỗi lúc đến bữa trưa, cô không cần đi tìm Cao đại ca nữa, côcũng sẽ không được nhìn thấy biểu tình thỏa mãn của Cao đại ca mỗi khi ăn món cô làm nữa.―Đúng rồi Thiên Hồng, anh ấy muốn anh trả lại cái này cho em.Uông Thiên Hồng nhìn chiếc túi tiện lợi trên tay Cao Khoát, trong lòng tràn ngập khó chịu,có cảm giác mất mát khi địa vị của mình bị người khác đoạt mất.Cô nghĩ, từ nay về sau chắc Cao đại ca cũng chả cần cái túi này nữa.☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆Ngày đầu tiên không phải đưa cơm cho Cao Dương, Uông Thiên Hồng ăn cơm xong liền làmtổ trong phòng làm việc khâu khâu khâu, cố gắng hoàn thành đơn đặt hàng đầu tiên.Cuối tuần cô tự cho mình một ngày nghỉ xả hơi, không suy nghĩ đến Cao Dương hay ở nhàlàm việc nữa mà cùng đi dạo công viên và các cửa hàng trong nội thành, hưởng thụ một ngàycuối tuần đơn giản.

Thứ hai, cô khâu khâu khâu, hoàn thành đơn đặt hàng thứ hai. Thứ ba, cô tiếp tục khâu khâukhâu, rốt cuộc cũng hoàn thành đơn đặt hàng cuối cùng.Đến thứ tư, Uông Thiên Hồng đã không còn đơn đặt hàng để làm nữa, chỉ biết ngây ngốcnhìn đồng hồ trên tường, thì ra đã là giữa trưa rồi!Cô thất thần thở dài một hơi, Hai tay rỗi việc không có gì làm, cảm giác nhớ nhung dấu tậnsâu trong đáy lòng lại trào dâng.Dường như đến bây giờ cô mới biết, thì ra vị trí của Cao đại ca trong lòng mình quan trọngđến vậy, cô rất nhớ Cao đại ca, ước chừng đã năm ngày không được gặp anh.Cô vẫn tự nhủ không được nhớ, không được suy nghĩ, nhưng cô vẫn không có cách nào quênđi lo lắng như trước – mấy ngày nay Cao đại ca có tốt không?Lam Lam, Cao nhị ca và vị Hàn tiểu thư mà cô vừa nghĩ đến đã không thoải mái kia có chămsóc tốt cho Cao đại ca không?Đột nhiên, suy nghĩ của cô bị một loạt tiếng chuông cửa cắt đứt.Bây giờ là giữa trưa, là thời gian mà mọi người đều đang nghỉ ngơi, ai lại tìm đến lúc này nhỉ?Người bên ngoài dường như không thể kiên nhẫn chờ, lại ấn thêm vài hồi chuông.―Đến đây, hả? Uông Thiên Hồng bị người ngoài cửa dọa cho giật nảy mình, ―Cao đại ca!Người nhớ thương trong lòng đột nhiên xuất hiện trước mắt, muốn không kinh ngạc thật sự làrất khó.Đi vòng qua cô, Cao Dương đi thẳng vào trong phòng.Uông Thiên Hồng đóng cửa lại, vội vội vàng vàng đuổi theo. ―Cao đại ca, anh, sao anh lạiđến đây? Anh không đến công ty à?―Gần đây không có vụ án mới, anh xin phép buổi chiều về nghỉ sớm một chút.―Ah!Sau đó, trong phòng khách lại lặng yên không một tiếng động.Uông Thiên Hồng cúi cúi đầu, không ngừng xoay xoay ngón tay.Thấy Cao đại ca đến đây, cô thật là vừa sợ vừa kinh ngạc, lại vừa vui vẻ nữa, nhưng nỗi nhớnhung mấy ngày nay cũng với sự khổ sở trong lồng ngực, làm cho rất nhiều lời cô muốn nóiđều nghẹn lại ở yết hầu không nên lời.Cao Dương vắt áo khoác trên sô pha, kéo lỏng caravat, nhìn bóng hình nhỏ nhắn đang co rụtlại đầy vẻ bất an, rõ ràng muốn nhìn anh lại không dám kia,