
ở cả đêm.Thật sự là đáng chết! Cao Dương hung tợn trừng mắt liếc tên em trai phá hư việc của anh mộtcách chán ghét, ―Anh không phải nói em bắt cóc Thiên Lam lâu nhất có thể, tốt nhất là mộttuần nữa mới trở về sao?―Ai nói em không làm hết sức đâu, phàm là dụ dỗ lừa gạt, thật chí là uy hiếp bắt cóc em đầuđã dùng hết, anh cũng không biết em trai của anh phải mạo hiểm tính mạng thế nào để bắtcóc được Thiên Lam đâu, em thật sự đã cố hết sức! Cao Khoát phản bác.―Bắt cóc?―Đúng vậy! Em lấy dây thừng trói tay chân Thiên Lam lại, nhốt cô ấy ở khách sạn, ướcchừng nghỉ ngơi một ngày…….. Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, Cao Khoát không khỏi hắc hắccười không ngừng, cười đến vô cùng biến thái, ―Nhưng mà Thiên Lam cũng không phải kẻ
dễ bắt nạt, cô ấy cư nhiên có bản lĩnh cởi được dây trói, sau đó cho em vài quyền, đến bâygiờ ngực em vẫn còn rất đau a!Mới nghĩ đến đây, ngực liền đau, Cao Khoát xoa xoa ngực. ―Điều này cũng khó trách, ngườicon gái mà Cao Khoát em coi trọng, đương nhiên phải có năng lực như thế rồi, tóm lại, ThiênLam đã tức giận đến nổi bão rồi, em nào dám ở lại bên ngoài thêm đêm nào nữa chứ! Chỉ cóthể hoả tốc trở về thôi.Cao Dương day day mi tâm, ―Em là ngu ngốc thực sự, hay là giả ngu thế? Em có thể nhẹnhàng nói với Thiên Lam, em muốn hai người ở riêng với nhau nhiều một chút, dùng lời nóingọt ngào dụ dỗ cô ấy, như vậy Thiên Lam sẽ mềm lòng, sẽ nghe lời em.(mi tâm: điểm giữa hai lông mày)―Anh thật sự cảm thấy đối với loại người như Thiên Lam, lời nói nhẹ nhàng dễ nghe thực sựhữu dụng sao? Anh có biết thái độ vừa rồi của cô ấy so với một người đàn ông như em cònhung dữ hơn nha! Con nói muốn cầm dao vọt tới chém chết em, thiếu chút nữa doạ chết emrồi…….Thật sự là ngu ngốc!―A! Đau nha! Anh! Anh làm sao luôn lấy đồ đạc đánh em? Bất quá lão ca à, anh không đeokính cũng có thể ném chuẩn như vậy sao, thật sự rất lợi hại aaaaaaa!Aizz! Anh làm sao có thể có loại em trai vô dụng thế này, thật sự là có cũng như không a!
Mơ màng tỉnh dậy, cô gái nào đó theo thói quen vươn vai, hả? Lần này tại sao lại không gặptrở ngại gì nhỉ?Mở choàng mắt ra, Uông Thiên Hồng nhìn bốn phía xung quanh, không khỏi tự cuời mìnhmột chút… đương nhiên rồi! Đây là phòng của cô, giường cũng chỉ một mình cô ngủ, làm gìcó ai khác, đương nhiên là không có chướng ngại vật gì rồi.Nhưng đây rõ ràng là căn phòng mà cô đã ngủ mười mấy năm, vì sao bây giờ lại cảm thấy xalạ thế này?Tầm mắt vô thức nhìn chằm chằm phía bên cạnh trống không, một tay nhẹ nhàng xoa xoa mámình, trong lòng cô đột nhiên bị một loại cảm xúc mang tên mất mát bao phủ.Lam Lam và Cao nhị ca đã trở về rồi, cô cũng không cần qua chăm sóc Cao đại ca nữa….Phải nói là, từ nay trở đi cô cũng chả bao giờ nằm trên chiếc giường xa lạ kia mà tỉnh dậy nữa,lại càng chẳng có nụ hôn nhẹ vào mỗi sáng sớm làm cô tâm hoảng ý loạn nữa.
Cô xuống giường, đánh răng, rửa mặt xong, mở cửa chuẩn bị ra khỏi phòng, xông vào mũichính là từng đợt hương bánh thơm lừng.―Chị, chị dậy rồi à?
―Lam Lam? Em, em đang làm bữa sáng sao? Đây thực sự là kỳ tích, bình thường đều ngủthẳng đến khi sát giờ muộn làm mới dậy, hôm nay tự nhiên dậy sớm hơn cả cô, đã thế cònlàm bữa sáng!―Sao phải bày cái bộ dạng doạ chết người thế kia a, chị thực sự nghĩ em gái của chị là đứangu ngốc không biết gì hử? Chẳng qua cô lười không làm thôi nha.―Em mà không phải như thế à? Uông Thiên Hồng nhỏ giọng nói.―Uông Thiên Hồng! Chị đừng tưởng chị là chị cả mà em không dám hành hung chịnha!Nhìn thấy chị lại tươi cười như mọi ngày, Uông Thiên Lam rốt cuộc mới thở dài nhẹnhõm một hơi.Có trời mới biết khi Uông Thiên Hồng sắc mặt tái nhợt về đến nhà lại không nói nổi một câunào, lúc đó cô đã bị dọa chết rồi.Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.―Ai thế nhỉ? Mới bảy rưỡi sáng đã đến rồi! Uông Thiên Hồng vừa hỏi vừa đi ra mở cửa.―Cao nhị ca? Hôm nay mặt trời thật sự mọc ở phía tây sao, hai cái người rõ ràng là yêu ngủnhư mạng này thế mà lại dậy sớm như vậy, lại còn ăn mặc chỉnh tề như bộ dáng chuẩn bị đilàm nữa chứ.―Chào buổi sáng, Thiên Hồng muội muội!―Sớm thế này Cao nhị ca đã đến nhà bọn em….. Thật kinh ngạc.―Đương nhiên là bởi vì bữa sáng của anh nha! Cao Khoát xoa xoa bụng mình, mũi dùng sứcngửi ngửi, quả nhiên rất thơm.Nửa đêm Uông Thiên Lam gọi điện cho anh, cảnh cáo anh nhất định sáng sớm nay phải đến,bằng không anh đừng mơ tưởng về sau lại có thể như vậy như vậy với cô, dù sao hết thảycũng không được, thật thảm a! (Min: như vậy như vậy??? *nuôt nước bọt*)Đã bị uy hiếp đến mức này, đương nhiên Cao Khoát dù phải liều mạng cũng phải đến báodanh từ sáng sớm.―Ra là Lam Lam chuẩn bị bữa sáng cho Cao nhị ca nha! Uông Thiên Hồng cuối cùng cũnghiểu ra.―Không phải không phải! Cao Khoát đi vào bếp, ôm lấy người đẹp từ phía sau, kết cục chịumột quyền, sắc mặt siêu thối nói: ―Thiên Hồng muội muội a, đứa em gái động một chút là sửdụng bạo lực này của em từ nay trở đi, mỗi ngày sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng cho chúng ta, để emkhông cần mỗi ngày vội vội vàng vàng lo cho cái bụng của mọi người nữa, em cũng sẽ cómột chút thời gian thuộc về mình.―Hả?―Tóm lại là, tu