
rồi, Tước, chìm đắm vào không đáng.”
Nam Dạ Tước đặt tạp chí lên bàn trà, “Phụ nữ chơi nhiều quá sẽ hư hao thân thể, đặc biệt loại như cậu, chơi trẻ……em”
“Mẹ,” Duật Tôn nhẹ mắng, khoé miệng rõ ràng không giận mà cười, bộ dạng gợi
cảm lưu manh, “ Tôi không có chơi trẻ em, trên người sinh viên có mùi vị tôi thích, buông thả cũng buông thả vừa đúng.”
Nam Dạ Tước không rảnh đôi co với hắn, đứng dậy đi đến bên giường, “Cô ấy không sao chứ?”
“Không có gì đáng ngại, đợi thuốc an thần tan hết, sẽ tỉnh.”
Nam Dạ Tước gật đầu, nửa người trên cúi xuống,hai cánh tay chống ở hai bên
hông Dung Ân, “Ân Ân, tôi sẽ là cơn ác mộng của em, em trốn cũng trốn
không thoát, bỏ cũng không xong, ngày nào đó, nếu tôi thật chết đi, sẽ
kéo em theo làm đệm lưng!”
Dung Ân mơ hồ lắc đầu, cô không nhớ
gì rõ ràng cả, nhưng những lời này giống như là có người cúi bên tai cô
thì thầm, khắc sâu dị thường.
Giơ mí mắt nặng ngàn cân lên, đập
vào mắt, là màu trắng chói mắt, mùi thuốc khử trùng rất nặng, đầu Dung
Ân đau muốn vỡ tung, ngực buồn bực giống như bị đè ép bởi một tảng đá
lớn, cô mở ra đôi môi khô khốc, “Ưm….”
“Cô đã tỉnh lại.” Y tá đá điều dịch đi tới bên người cô.
Dung Ân nhìn bốn phía, xác định đây là bệnh viện, cô cố gắng nhớ lại, cũng
chỉ nhớ rõ cảnh tưởng xe taxi bị đụng lật nhào, “Sao tôi lại ở đây?”
“Cô bị tai nạn xe, là người đi đường mang cô đến.”
Đầu óc Dung Ân trống rỗng, cô nhớ mang máng có người nói chuyện với mình,
còn mơ hồ cảm giác thật giống với có tiếp xúc thân thể. Cô vén chăn lên, thấy mình mặc quần áo bệnh nhân, “Xin hỏi, quần áo của tôi đâu?”
Y tá có chút không kiên nhẫn, chỉ chỉ cái tủ cách đó không xa, “Ở trong đó.”
“À, cảm ơn.” Dung Ân an tâm nằm trên giường bệnh, cũng không lâu lắm, liền thấy Lý Huỷ dìu mẹ Dung lao vào phòng bệnh.
“Ân Ân—“
“Mẹ–“ Dung Ân muốn đứng dậy.
“Mau nằm xuống,” mẹ Dung lo lắng, một đêm cô không về, gọi cho Lý Huỷ, cô ấy lại nói sau khi ăn tối xong Dung Ân cũng đã về nhà, “ Sao lại xày ra
chuyện lớn như vậy, ôi trời, lúc bệnh viện thong báo cho mẹ, mẹ cũng sợ
chết khiếp.”
“Mẹ”, Dung Ân vẫn còn rất yếu, “ Con không sao, mẹ nhìn đi, không phải con vẫn tốt sao?”
“Ân Ân, sao lại bị tai nạn xe? Lúc chúng ta chia tay cậu vẫn còn tốt mà…”
Ánh mắt Lý Huỷ có chút hồng, lấy ra băng ghế bên cạnh để cho mẹ Dung
ngồi.
“Mình cũng không biết,” Dung Ân dựa nửa người lên, “Chuyện xui xẻo dồn dập liên tiếp.”
Cô đoán được mục đích của đối phương là muốn đưa cô vào chỗ chết, cô chỉ
có thể duy nhất nghĩ đến, chính là thủ hạ của Nam Dạ Tước, Bùi Lang nói
không sai, bọn họ sớm muộn cũng sẽ có ngày tìm đến.
Trong lúc
đó, còn có cảnh sát đến lấy lời khai, theo tài xế taxi khai báo, có ba
chiếc xe đuổi theo họ, bởi vì lúc ấy đèn trên đường không sáng lắm, hắn
cũng không thấy biển số xe.
Đối với chuyện này, Dung Ân cũng không có khẳng định, chỉ nói lúc ấy mình hôn mê đi, khi tỉnh lại, đã ở bệnh viện.
Trận tai nạn xe cô này nhìn như nghiêm trọng cực kì, kì thực cũng không có
chuyện gì lớn, chẳng qua Dung Ân bi đập đầu, dường như vẫn còn đau.
“Ân Ân, cậu nghỉ ngơi đi, phía cậu mình, mình đã xin nghỉ giúp cậu rồi.”
“Cảm ơn cậu, Huỷ.
“Khách khí cái gì chứ.”
Truyền xong bình nước, còn chụp phim, thử máu, hành hạ hồi lâu bệnh viện mới đồng ý cho cô xuất viện.
Lúc mọi người quay về cũng đã trễ, bởi vì đèn trong hành lang không sáng
mấy, chân của mẹ Dung lại không tiện, cho nên lúc lên lầu tiếng động rất lớn.
Hàng xóm Dung gia ở dưới lầu vừa lúc đi ra ngoài vứt rác,
bà bác đó rất khinh người, mỗi lần nhìn thấy Dung Ân cũng theo lễ phép
mà chào hỏi.
“Ai u, đây không phải Dung Ân sao? Mẹ Dung, mọi người làm sao vậy…” giọng nói bà ta rất vang, dường như cả lầu dướ đều vọng lại.
“Không có chuyện gì.” Mặt mẹ Dung khó chịu, vô cùng không thích bà ta, ỷ vào
gả con gái cho nhà giàu, liền chảnh choẹ suốt ngày đi khắp khu nhà khoe
khoang.
“Ai da, khoan đi đã, tôi vừa có chút việc muốn tìm bà,”
bà bác kia thả túi rác xuống, đến trước mặt mọi người, “ Con gái nhà bà
cũng lớn rồi, tôi có một người cháu họ, cũng không tệ, trình độ học vấn
cũng tốt, nếu không hôm nào…”
Dung Ân nghe nhức đầu không dứt,
mẹ Dung nói thẳng, “ Nếu có điều kiện tốt như vậy, sao lại không cưới
được vợ, tôi nghị bà lại khoác lác rồi.”
Những người già thường thích phân cao thấp, huống chi bà bác kia dáng người to con, đứng ngay cầu thang, không cho ai đi qua.
“Gì chứ—“ gương mặt chữ điền phẫn nộ, “ Thật ra cũng không có gì, … chỉ là
đã li dị, nhưng hắn vừa mới kết hôn nửa năm, tôi nói cho bà nghe, Dung
Ân nhà bà nếu theo nó, cũng nhất định cả đời phúc đức…”
“Này,
tôi nói cho bác biết,” Lý Huỷ trách móc, “Đuổi theo Dung Ân chúng tôi có thể xếp hàng vòng quanh thành phố Bạch Sa này, cháu nhà bà là cái gì
chứ? Còn nửa năm đã li hôn, bà cũng quá xem thường người khác rồi đó.”
“Cái con bé này nói…” sắc mặt bà ta lập tức xụ xuống, “Tôi cũng là có ý tốt.”
“Không cần ý tốt của bà, con gái tôi không cần người khác quan tâm vớ vẩn.” Mẹ Dung vừa nói liền đi lên lầu, bà đi đứng bất tiện, đối phương cũng