
uỷa tay của Nam Dạ Tước.
Mùi
nước hoa Chanel kinh điển chui vào trong mũi, mang theo dụ dỗ ám muội
cùng mê hoặc, anh đã rất lâu không chạm qua phụ nữ, thật không phải là
không muốn mà là…
Dung Ái hướng khuôn mặt tinh sảo đến trước mặt người đàn ông, môi đỏ mọng khẽ mở, cô ta khẽ cắn môi dưới, hàm răng rời đi, để lại đôi môi ẩm ướt sáng bóng, cô ta ăn mặc khá mỏng manh, “Thiết kế cổ áo chữ V, lộ ra rãnh giữa khuôn ngực trắng nõn nà, hô hấp Nam Dạ
Tước rối loạn, thấy thế, hai tay cô ta ôm lấy cổ anh, nghiêng đứng dậy,
cặp chân nhanh chóng giạng ra hai bên cạnh thắng lưng người đàn ông,
mông cô ta ngúng nguẩy xuống, cặp mông mềm mại đặt ở nơi cứng rắn đầy
dục vọng của Nam Dạ Tước.
Dung Ái chưa bao giờ biết thế nào là ngại ngùng, cô muốn, ắt phải có được.
Đôi môi mơn trớn từ vầng trán của người đàn ông thẳng đến chiếc mũi thẳng
tắp, đôi môi, cằm, cuối cùng, cô ta cúi người xuống, đầu lưỡi linh oạt
quấn lấy cần cổ người đàn ông, trăn trở nhiều lần, ở yết hầu của anh hôn ướt át. Trong đôi mắt Nam Dạ Tước tràn ra ham muốn nóng rực, Dung Ái
kéo tay phải người đàn ông, đầu tiên là hé miệng ngậm một ngón tay của
anh, nơi cổ họng Nam Dạ Tước thoát ra tiếng rên rỉ khó có thể ức chế, cô gái cười giống như yêu tinh, kéo tay của anh qua, để trên khuôn ngực
mềm mại của mình.
Hai người vội vàng ôm hôn, bàn tay người đàn
ông rất dùng sức, bàn tay đẩy áo ngực cô ra, trực tiếp chạm vào, Dung Ái khẽ cắn khóe miệng người đàn ông, hô hấp cũng theo đó mà rối loạn,
“Tước, anh nhìn anh xem đã đói bao lâu rồi? Phụ nữ trước kia, cũng không thể thỏa mãn anh sao?”
Nam Dạ Tước mở mắt ra, cô gái
xoay người đối diện với con mắt u ám của anh, cô đã sớm mê dại, thân
dưới nhẹ nâng lên theo chân của anh bắt đầu vuốt ve.
Bàn tay
người đàn ông trong áo cô rút về, hai bàn tay đặt ở eo của cô ta, ngừng
động tác, mặt Dung Ái lộ ra khó hiểu, cánh tay còn nắm thật chặt hông
người đàn ông không buông.
Nam Dạ Tước không có thói quen ngẩng đầu nhìn người khác, anh một tay nắm lấy cô gái xoay lại đè dưới thân.
Dung Ái lần nữa mỉm cười, tóc uốn song lớn tán loạn trên ghế salon, khuôn
mặt được trang điểm tinh sảo không chút khuyết điểm, chân mày lá liễu
được chăm sóc tỉ mỉ, tóm lại, trên người cô ta, không chỗ nào không hoàn hảo, một ánh mắt liếc nhìn là có thể làm cho cánh đàn ông chao đảo.
Hai cánh tay Nam Dạ Tước chống ở hai bên người cô, cô gái khẽ mỉm cười, lại đợi không được động tác kế tiếp của anh.
Trong mắt người đàn ông dục vọng đã tắt hơn phân nữa, Dung Ái xinh đẹp, cho tới bây giờ vẫn là khuôn mặt động lòng người.
Nhưng Dung Ân không giống vậy, cô ấy chưa bao giờ cố ý che giấu chính mình,
lúc không vui, sắc mặt rất khó coi, khi ngã bệnh, mặt mũi luôn tái nhợt, mà khi cô nằm dưới thân thể anh, khuôn mặt sẽ lại đỏ ửng. Cô tuy rằng
không phải mãi mãi xinh đẹp, nhưng ít ra, cô luôn luôn sống thật, hơn
nữa, hỉ nộ ái ố củng không che dấu, Dung Ân như vậy, ngay cả lúc cô oán
giận anh, trong mắt Nam Dạ Tước cô vẫn xinh đẹp.
Anh đứng dậy, ngón trỏ bôi đi vết son môi dính trên khóe miệng.
Dung Ái giật mình ngạc nhiên, nằm trên sa lon hồi lâu không có phản ứng lại, cho đến khi Nam Dạ Tước sắp đi.
Cô không còn không kịp sửa sang lại, liền đứng dậy giữ chặt tay của anh, “Tước?”
“Đi ngủ đi” người đàn ông bỏ lại câu nói, thân thể căng cứng, lửa gần rơm sắp bộc phát, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng cháy.
“Tước, em muốn cho anh”
Nam Dạ Tước khẽ cười, rút tay về, “ Mẹ em nghe thấy được sẽ xơi tái anh.”
“Em không có đùa”, Dung Ái có chút tức giận, dậm chân.
Nam Dạ Tước quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, Sở Mộ đem cô để ở bên cạnh anh, ý đồ rất đơn giản, chính là muốn cho cô lên giường với anh.
Nói một cách khác, Dung Ái chính là người Sở Mộ nhìn trúng.
Nam Dạ Tước không có trả lời, đi ra khỏi phòng khách.
Dung Ái thấy anh đi vào phòng, nhìn cánh cửa một lần nữa đóng lại, cô âm
thầm cắn răng, hai tay được chăm sóc tỉa tót đẹp mắt không khỏi nắm
chặt.
Dung Ân còn đang ngủ, chắc là do thuốc an thần.
Nam Dạ Tước đứng dậy đi tới bên cạnh giường cô, kế bên chỗ cô nằm , tay cắm ống dịch truyền ở ngoài chăn, anh nhẹ nhàng ngồi xuống ở mép giường,
tay phải đưa tới nắm lấy bả vai của cô.
Da thịt trắng nõn không khỏi làm anh than nhẹ, anh rõ ràng biết, dưới chăn là thân thể trần truồng của Dung Ân.
Người đàn ông theo chăn nhẹ nhàng vỗ về đường cong của thân thể cô, anh không có thăm dò vào trong, từng điểm mẫn cảm trên cơ thể cô, Nam Dạ Tước đều biết rõ. Trong phòng rất yên tĩnh, không bao lâu, không gian yên tĩnh
đã bị phá vỡ.
Nam Dạ Tước thở hổn hển, chân mày Dung Ân dường như nhăn lại, cô khẽ hé miệng, ưm một tiếng.
Chính vì tiếng lẩm bẩm mơ hồ của cô làm dục vọng người đàn ông vất vả kìm nén hoàn toàn thiêu rụi.
Anh kéo chăn ra, tuy là mở hệ thống sưởi ấm, nhưng hành động đột ngột này
của anh cũng làm cho Dung Ân cảm thấy lạnh, toàn thân muốn cuộn tròn
lại. Hai tay Nam Dạ Tước đè chặt bả vai của cô, không kịp để cho cô phản ứng.
Trong giấc mộng Dung Ân có cảm giác có người đè lên người
mình, cô muốn vươn tay ng