
láy phát sáng ra mặt tất cả đều là ủy khuất,
thật là nói chuyện với chó, nói không được.
Dung Ân dùng sức ôm con chó nhỏ trong ngực, sợ nó chạy loạn nữa, lại gây ra cái hoạ gì.
Lúc đi ra cửa lớn, Dung Ân giật mình đứng tại chỗ, cô nhìn ra xa bốn
phía, mới vừa rồi người phụ nữ đi ở phía trước dẫn đường cũng đã
biến mất không hình bóng, cô dùng sức ôm chặt Dạ Dạ, chợt cảm thấy
gió lạnh từng trận, bất luận là cái phòng này có người ở bên trong
hay không, cũng lộ ra loại cảm giác làm người ta run rẩy kinh hãi cùng
quỷ dị.
Dung Ân rụt cổ lại, lông tơ không khỏi dựng thẳng, cô
vội vàng bước nhanh tìm lối ra vào, chạy chậm dường như xông về
hướng thang máy.
Phía sau, thân ảnh cao to mạnh mẽ rắn rỏi của người đàn ông bước ra cửa sảnh, hai tay hắn bỏ ở trong túi quần, tóc
ngắn màu nho nổi bật lên gương mặt tuấn tú âm nhu mà tà mị, hắn đi tới
bên bể bơi, ánh mắt trông về phía xa hướng về phương hướng Dung Ân
biến mất.
Lúc cô đi ra vội vã không có mang điện
thoại di động, không biết bây giờ là mấy giờ rồi, Dung Ân ngồi thang máy trở lại lầu trên, tiếng nhạc đinh tai nhức óc huyên náo vẫn đang tiếp
tục, vừa vặn, cô rời đi không lâu.
Trở lại phòng Vip, quả nhiên
thấy bọn họ đều vẫn còn ở đây, Duật Tôn uống vài chén rượu, tính ngông
cuồng trong cơ thể cũng hoàn toàn được phóng thích, hắn tháo cà vạt
ra, vén lên ống tay áo, cánh tay phải thon dài khoác cả lên người
một mỹ nhân, một chân bắt chéo, khóe miệng như cười như không mệt
mỏi, “Cuối cùng cô cũng đã trở lại, nếu uống không được thì nói một
tiếng, tôi thay cô uống, cô trốn cái gì?”
Dung Ân đóng cửa, để Dạ Dạ qua một bên, cho nó một mình chơi đùa. “Chó của tôi không thấy, tôi đi ra ngoài tìm nó”.
“À… ” người đàn ông nâng nhẹ đầu lông mày, cằm giương nhẹ, đáy mắt lỗ
mãngcười gian tà, “Dung tiểu thư đang nói giỡn sao, đi ra ngoài tìm con
chó còn có thể thay quần áo sao? Mọi người nói thử xem, cô ấy vừa nãy
mặc bộ đồ này sao?”
Lý Huỷ cách Dung Ân gần nhất nghiêng đầu
lại, quả nhiên, cô vội vàng tiến tới bên tai Dung Ân, “Ân Ân, cậu
không sao chứ? Tại sao có thể như vậy.”
“Mới vừa rồi mình đi
tìm con chó, không cẩn thận ngã vào hồ bơi”. Giọng nói Dung Ân không có
chút nào kinh sợ hay chột dạ, cô thẳng người lên, từ trong mắt của cô,
nhìn không thấy có chút nào giấu diếm.
“Thật sao? ” Duật Tôn
nắm chặt bả vai mỹ nhân tay không an phận mà theo xương quai xanh
đối phương vuốt ve mấy cái, bên trong đôi mắt hắn dấy lên nóng bỏng
mập mờ mà cuồng dã, “Mọi người có tin không?”
Các đồng nghiệp đều quay đầu lại, bên trong đôi mắt, cái loại hoài nghi này biểu hiện muốn xem kịch vui rất rõ ràng.
Dung Ân nghĩ thầm hắn cũng không phải là gì của cô, cô cũng không cần
thiết giải thích, “Tôi thấy cũng không còn sớm, mẹ tôi vẫn chờ tôi về, nếu không chúng ta liền giải tán đi”.
Trên trán ông chủ
trực đổ mồ hôi lạnh, hận không thể đi qua dùng băng dính dán miệng
Dung Ân lạ, hắn thật vất vả tìm được cái núi Nghiêm Tước này để
dựa vào, cơ hội này ngàn năm có một, cho dù đã đặt lịch hẹn
trước cũng không biết phải xếp hàng đến ngày tháng năm nào, cô lại…
“Được rồi”, giọng nói người đàn ông như có tiếc nuối, “giải tán thì giải
tán đi, ban đ%C “A Nguyên, cậu còn coi tôi là đại ca sao?” sắc mặt Nam Dạ Tước, phẫn nộ quát.
“Thật xin lỗi.”
Nam Dạ Tước thấy chiếc xe taxi kia lật nhào, vẫn còn nguyên vẹn, nửa người
Dung Ân đã nhào ra ngoài, một cánh tay buông thỏng trên mặt đất, máu
tươi trên trán trôi treo gương mặt chảy dài trên cánh tay.
Sắc
mặt anh không thay đổi, chỉ là đôi mắt đen sâu thẫm u ám đi rất nhiều,
ánh mắt của người đàn ông khẽ nheo lại, A Nguyên theo anh đã lâu, hiểu
rõ đây là dấu hiệu anh đang tức giận.
A Nguyên cúi thấp đầu, tầm mắt dừng lại ở trên mặt Dung Ân, người phụ nữ này đúng là kiếp nạn của
Nam Dạ Tước, “ Đại ca Đại ca, anh gặp chuyện không may là do cô ta làm
hại, tại sao không để cho tôi giết cô ta?”
“A Nguyên,
tôi biết cậu sẽ không phản bội tôi, cho nên mới tìm cậu quay trở về, tôi cũng đã nói, các người ai cũng không được phép đụng đến cô ấy?” Nam Dạ
Tước đi tới trước mặt A Nguyên, ánh mắt áp sát vào hai mắt của người đàn ông, đôi mắt bén nhọn giống như lưỡi đao.
“Đại ca, anh đánh tôi cũng được, mắng tôi cũng được, lúc trước tôi nghe lời anh thừa nhận cô
ta làm chị dâu, nhưng mà…” A Nguyên nhớ tới lần ám sát đó, đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi, “ Cô ta có thể hại anh như thế, người phụ nữ như
vậy không thể giữ lại”
“Có thể giữ lại hay không, tôi không cần
cậu phải dạy tôi!” Nam Dạ Tước mở cửa xe, Dung Ân mất đi ý thức ngã ra,
bị anh đưa từ xe taxi ra. Người đàn ông xem xét người tài xế trước mắt
đúng là hôn mê, lái xe, “ gọi xe cứu thương.”
Nam Dạ Tước ôm
ngang người Dung Ân, lúc xoay người, cặp chân cứng ngắc, không thể lập
tức cất bước, cảm giác hoảng hốt này, anh không biểu hiện ra trước mặt
người khác, kém một bước, thật chỉ kém một bước.
Thiếu chút nữa, Dung Ân đã bị chết dưới súng của