
ngoài.
Đèn bên trong phòng ngủ của anh đã tắt, Dung Ân mang dép đi tới bên trong thư phòng, Nam Dạ Tước không có thói quen khóa cửa, lần này
cũng giống vậy.
Cô cẩn thận đi vào, chỉ dám mở đèn êm
dịu trên tường, Dung Ân tâm tình khẩn trương đi đến trước bàn đọc sách, xem ra đúng như cô dự đoán,CD khó khăn tìm thấy lại bị Nam
Da Tước cất đi, mặc dù biết kết quả là như thế, nhưng trên mặt
cô vẫn khó nén thất vọng, mâu quang ảm đạm đi xuống.
Vật kia rất nhỏ, anh nếu thật là cất thì để chỗ nào, thủy chung không có phát hiện.
Dung Ân ánh mắt rơi vào trên bàn máy vi tính, lúc trước, một câu nói I Love You giông như cái ghim đâm vào lòng cô, cô đã sớm nói, bên ngoài
Nam Dạ Tước không thể không có người khác. Hơn nữa thấy vẻ mặt của anh
như vậy, người đó, nhất định không phải người có cũng được không có cũng không sao.
Ác ma trở về Dung Ân sợ Nam Dạ Tước sẽ phát hiện, không dám nán lại lâu, trước khi đi từ trên giá sách rút quyển sách.
Lúc đi qua cửa phòng anh, Dung Ân cũng không có nghe được có động tĩnh
gì, anh mặc dù đề phòng cô, nhưng thực chất bên trong, vẫn là tín nhiệm.
Mấy ngày kế tiếp, Lý Hàng cùng A Nguyên có đôi khi ban ngày sẽ đi qua, Dung Ân không thích đi ra ngoài ăn, mỗi lần đều là Nam Dạ Tước đi ra ngoài
mua đồ ăn trở lại, cô tự mình làm.
Năm này thực sự rất
nhanh, đến ngày thứ sáu đầu năm, Nam Dạ Tước muốn đi ra ngoài tham
gia dạ tiệc, bộ lễ phục chuẩn bị cho Dung Ân từ trước đã đặt xong,
lúc đưa tới, cô cũng không có ý định đi. Vương Linh đã trở lại, hết
thảy, khôi phục lại quỹ đạo bình thường, anh đã thay y phục đi tới trên ban công, bộ lễ phục đó liền bày ra ở giữa giường lớn.
“Một mình anh đi đi, Nam Dạ Tước, anh cho rằng tôi sẽ có loại tâm tình này sao?”
Nam Dạ Tước ở bên người cô ngồi xuống, kéo qua hai bả vai Dung Ân làm cho cô dựa sát tại trước ngực mình, “Chỉ là dạ tiệc từ thiện mà thôi, một lúc sẽ về, lộ cái mặt mà thôi.”
“Tôi không có hứng thú. ” Dung Ân bỏ tay của anh qua một bên, cầm lấy lược chải chuốt cẩn thận cho Dạ Dạ.
Không khí có chút lúng túng, Nam Dạ Tước sắc mặt hiển nhiên u ám, nhưng nếu
Dung Ân không bận tâm cảm thụ của anh, anh không kiên trì nữa, từ trong
tủ quần áo tìm ra cà vạt sau đó tự xuống lầu.
Dung Ân đứng ở
trên ban công, nhìn xe Nam Dạ Tước chạy nhanh ra khỏi Ngự Cảnh Uyển,
cho đến rất xa sau, cô mới thả Dạ Dạ xuống đứng dậy. Lý Hàng cùng A
Nguyên hẳn là bận rộn công tác, hai ngày này cũng cũng không đến, Dung
Ân đi tới đầu cầu thang, thấy Vương Linh đang ở dưới lau chùi, cô theo
hành lang rón ra rón rén đi tới trước thư phòng, mở cửa đi vào.
Loại dạ tiệc từ thiện này, hàng năm đều có mấy lần như vậy, Nam Dạ Tước
cũng rất phiền chán, cho nên đều chỉ có ý đến một chút.
Lúc
anh đi vào, vừa vặn, đứng ở trên đài phát biểu chính là Bùi Lang, đây
là chính phủ đứng ra cử hành, cho nên người trình diện đặc biệt nhiều.
Hạ Phi Vũ mặc lễ phục đến, cô buông cánh tay Hạ Tử Hạo ra, đi tới bên người Nam Dạ Tước, “Chỉ một mình anh sao? Bạn gái đâu rồi?”
Nam Dạ Tước nhàn nhã đi dạo cầm cốc chân dài đi tới ban công, hai mắt anh sáng quắc, đưa mắt trông về phía xa, toàn bộ thành phố Bạch Sa thu hết vào trong tầm mắt, “Tôi chỉ là tới đây lộ cái mặt thôi, tí nữa
liền trở về”.
Hạ Phi Vũ để tóc rũ xuống, tóc uốn lọn lớn
vừa khéo che kín hai bên, Nam Dạ Tước nghiêng đầu, thấy vẻ mặt cô ta
hiện lên ai oán, anh không khỏi giơ tay lên, muốn vén lên tóc dài hai bên của cô.
Hạ Phi Vũ cả kinh lui về, Nam Dạ Tước biết trong
bóng ma lòng cô còn chưa tản đi, tay anh cũng không có thu hồi, “Tôi chỉ muốn xem một chút”.
Con người đen láy trên mặt liền nổi lên
tầng nước, về sau do dự một chút, đem mặt của mình dán vào lòng bàn
tay Nam Dạ Tước, ngón cái của anh vuốt ve trên mặt non mịn của cô ta,
đem một ít tóc gạt ra. Vết sẹo kia, đã không có như ban đầu đập vào
mắt kinh sợ, nhưng vẫn còn một vệt hồng tồn tại, muốn nó nhạt đi, e
rằng còn cần chút thời gian.
Nam Dạ Tước ngón cái ở phía trên
xẹt qua, áy náy trong lòng thản nhiên dựng lên, cái xúc giác dữ tợn
khi sờ vào đó, gợi lại trí nhớ đêm đó. Hạ Phi Vũ chớp hàng mi dày,
nước mắt rớt xuống trên mu bàn tay anh, cô nhìn thấy trong mắt buông
lỏng cùng với mềm mại, cô tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, thân thể
từ từ nghiêng qua, bước qua hai bước, dựa vào trên đầu vai anh.
“Hai vị thật là có nhã hứng, ở nơi này đón gió ngắm trăng sao? ” Bùi Lang
khóe miệng chứa ý cười đi qua, quần áo cắt may vừa vặn toả ra
khí chất bất phàm, Hạ Phi Vũ khẽ nhíu mày, không để lại dấu vết từ
trước người Nam Dạ Tước rút ra, “Thì ra là Bùi công tử.”
“Giới
thiệu bạn gái của tôi, Tiêu tiểu thư. ” Bùi Lang đem tay phải đưa về
phía sau, hai người chỉ thấy một đôi tay tách ra khỏi bức rèm che, cô
gái đi tới có vóc người duyên dáng, lễ phục màu đen bao toả ra tư
thái gợi cảm xinh đẹp, cô gái đem tay phải để trong lòng b