
mình chịu không nổi.
Tựa như cô
lúc trước muốn rời khỏi đây, khi đó, cô phải giả vờ náo loạn,
làm như vậy để cho Nam Dạ Tước chán nản, mà hiện tại, cô phải
giả vờ như từ từ buông xuống thù hận, làm cho anh lơ là tư tưởng, để cho anh một kích trí mạng.
Nam Dạ Tước hẳn là đi ra ngoài cùng Lý Hàng bọn họ đang thương lượng chuyện gì đó, lúc trở lại, liền thấy Dung Ân vẫn ngồi trên ban công, anh nắm lấy
tay cô, nói muốn mang cô đi đâu đó.
Đi ô-tô ra ngoài, mới biết được anh muốn dẫn cô đi đâu, là trường tập bắn
Nơi này tựa hồ rất bí hiểm, lúc đến, gió lạnh âm u kéo tới, hơn nữa
bên trong không có người nào, Dung Ân giẫm trên mặt đất trơn bóng đi
theo bước chân Nam Dạ Tước, từng tiếng giày nện xuống mặt đất nghe cực
kì chói tai.
Một cánh tay khác của Dung Ân kéo cổ tay Nam Dạ Tước, “Anh, anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Sao thế, sợ à?” Nam Dạ Tước nghiêng đầu, Dung Ân ngẩn đầu nhìn
mặt của anh, lần đầu tiên phát hiện làn da nhẵn nhụi tinh tế,
đường nét rõ ràng gương mặt tuấn tú, ngay cả lỗ chân lông rất
nhỏ cũng nhìn không ra, “Còn nhớ rõ trước kia tôi đã nói với
em cái gì không?”
“Nói cái gì?”
“Phụ nữ của tôi, tôi phải đem cô ấy nhuộm đen giống như tôi.” Nam Dạ Tước nói
xong, liền rất nhanh dùng một chút lực, Dung Ân gần như là bị
túm về phía trước, cô mơ hồ cảm thấy bất an, chẳng lẽ, anh
cũng muốn làm cô biến thành như anh, hai tay dính đầy tội ác
sao?
“Anh đến tột cùng muốn làm cái gì?”
Nam Dạ
Tước không nói gì, kéo cô tiến vào thang máy,xuống dưới tầng
hầm, lúc cửa thang máy mở ra, trước mắt là một mảnh đen
nhánh, Nam Dạ Tước dường như đối với nơi này rất quen thuộc, anh mở đèn lên, Dung Ân mở mắt nhìn lại, mới nhìn rõ ràng được
nơi này.
Anh lôi kéo Dung Ân đi tới một cái bàn dài phía trước, mở ra một hộc tủ, sau đó móc ra một khẩu súng, cùng với vài viên đạn, trên bàn có điều khiển từ xa, anh nhấn cái nút
màu đỏ, cách đó không xa mục tiêu liền tự động rơi xuống, “ Kỹ thuật bắn là em nhất định phải luyện, nếu như gặp phải nguy
hiểm, em cũng có thể tự bảo vệ mình.”
Dung Ân không nghĩ tới, chính mình một ngày có tiếp xúc với súng, Nam Dạ Tước
tính toán như vậy, xem ra thật là muốn đem cô giữ ở bên người
rồi.
Anh động tác thành thạo đem viên đạn bỏ vào băng
đạn, Dung Ân chỉ thấy tay anh linh động , lặp lại vài lần về
sau, liền tiến tới phía sau của cô, hai tay xuyên qua thắt lưng
Dung Ân, cầm tay dạy cô.
Dung cảm thấy chính mình đang đem vô số viên đạn lạnh như băng nắm trong lòng bàn tay, cái loại
cảm giác cứng rắn này, làm cả trái tim cô thình thịch nhảy lên
“Đây là súng thật sao?”
Nam Dạ Tước gật đầu, hơi thở nóng rực thổi tới cần cổ Dung Ân, “Đúng, tuyệt đối có thể giết chết người.”
Sau khi lên đạn, người đàn ông đi đến lan can phía trước, cánh tay
vung lên, tư thái nhàn nhã hướng về phía mục tiêu liên tiếp bắn
mấy phát, thanh âm kia rất vang, Dung Ân kinh ngạc kêu to một
tiếng, cái loại xúc động này cũng không phải đơn giản là hai
chữ khiếp sợ có thể hình dung. Nam Dạ Tước hài lòng giơ giơ
khóe miệng, thành tích tựa hồ không tệ, anh xoay người đem súng lục giao trong tay Dung Ân, “Em thử một chút”
Nói xong liền đi tới bàn dài phía trước, móc ra một khẩu súng khác bắt đầu ngắm nghía.
Dung Ân nhìn chăm chú khẩu súng trong tay, nặng trịch, cô biết loại
vật này lợi hại, ban đầu ở Vân Nam, Nam Dạ Tước cánh tay bị
súng bắn xuyên, nếu như nhắm trúng …,tuyệt đối có thể một phát
mất mạng.
Người đàn ông đưa lưng về phía Dung Ân, thân
ảnh cao lớn kéo thành một đường rất dài, cô do dự thật lâu về sau, giẫm ra một bước, tựa như là u linh theo bóng dáng người
đàn ông tiến lên, tim Dung Ân khẩn trương mà đập rộn lên, hô hấp
tựa hồ cũng bị ngăn chặn, cô đi tới phía sau người đàn ông, tay phải đưa ra hướng tới, đem ngòm súng lục đen chỉa vào huyệt
thái dương của người đàn ông!
Nam Dạ Tước đang nạp đạn,
ngón tay thon dài của anh dừng lại, mắt phượng hẹp dài nhẹ giơ
lên, con ngươi tối đen hiện lên hung ác nham hiểm, điên cuồng vô
cùng, anh xoay người, họng súng trong tay Dung Ân liền để ở mi tâm của anh. Dung Ânrất sợ hãi, bởi vì cả cổ tay cô đều run, trên
trán toát ra mồ hôi lạnh, cô trợn tròn mắt, bên trong đôi mắt
từ từ xông ra hơi nước.
“Em muốn giết tôi?” giọng người
đàn ông u ám, có gió từ bên trong cửa sổ thổi qua mặt, tóc màu đỏ rượu
tuỳ tiện tán trên trán, có vài sợi thậm chí quét đến đầu ngón tay của
Dung Ân, làm cô càng khẩn trương.
Một phát này bắn ra, cô có thể thay Diêm Việt báo thù rồi! Chỉ cần ở mi tâm Nam Dạ Tước