
t hiện của hắn là dư thừa.
Diêm Minh đi tới bên giường, mái tóc đen ngắn rũ xuống, hai mắt lộ ra tối tăm cùng phức tạp, “Anh…”
“Minh”, Diêm Việt khẽ kéo khóe
miệng lên, ánh mắt rơi vào đôi mắt trên gương mặt tuấn tú kia chính mình hoàn toàn bất ngờ, “Em so sánh với hai năm trước không còn nụ cười như xưa nữa.”
Diêm Minh tư tưởng trầm mặc định cầm tay của
anh, chẳng qua là còn chưa đụng chạm lên, liền thay đổi tay, ánh mắt
Diêm Việt dừng ở trên mu bàn tay ẩn bên trong người hắn, thần sắc
anh trở nên vội vàng, “Minh, tay của em tại sao?”
Tầm mắt Diêm Minh cùng Dung Ân không khỏi chống lại, hai người đều yên lặng, một hồi lâu sau, mới nghe được nam nhân xem thường nói, “Phế đi”.
“Phế đi?”
Ngay cả Dung Ân cũng khẽ rùng mình, nàng lúc trước chỉ là suy đoán qua, nhưng không nghĩ tới rốt cuộc thật sự phế đi.
“Tại sao có thể như vậy, bị người nào?”
“Anh, người mới tỉnh, không nên nghĩ nhiều như vậy, sau này em sẽ đem mọi
chuyện hai năm qua từ từ nói cho anh nghe”. Diêm Minh đem cái tay kia
rời đến phía sau, cũng không muốn cho người khác nhìn thấy.
Dung Ân đem chăn kéo đến cổ anh, Diêm Việt thần sắc có chút ảm đạm, “Xem
ra, thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, Ân Ân, em thật sự ổn sao?”
Khuôn mặt Dung Ân được ánh sáng chiếu rọi vào hiện ra vẻ mông lung
nhẵn nhụi, giống như là lần đầu tiên Diêm Việt nhìn thấy cô, tóc thật
dài, không có trải qua duỗi nhuộm, tự nhiên thoải mái. Cô như nghẹn ở
cổ họng, đặc biệt là có Diêm Minh ở đây, tất cả hành động của Dung Ẩn,
chỉ là mở mắt nói lời bịa đặt, “Tốt, em thật sự rất tốt.”
“Ân Ân, cám ơn em đã đợi anh hai năm.”
Dung Ân đem hốc mắt phiếm hồng gạt qua, cô nằm ở trước ngực Diêm
Việt, nếu quả thật làm cho cô đợi…, cô nhất định nói sẽ chờ anh hai
năm, chẳng sợ chết nghèo chết đói, chỉ cần cô biết anh ban đầu còn
sống. Nhưng trên đời không có nhiều như vậy nếu như, thời gian trước đây cũng không thể nào quay lại được.
Diêm Minh đứng một chút cũng đi ra ngoài, trong phòng bệnh liền chỉ còn lại Dung Ân cùng Diêm Việt.
Bác sĩ nói anh mới tỉnh lại, vẫn không thể thông qua cổ họng trực tiếp
tiếp xúc thức ăn, nhưng miệng Diêm Việt rất khô, Dung Ân mang tới khăn
bông thấm nước, tỉ mỉ lau ướt đôi môi cho anh.
“Ân Ân, Bác gái thân thể khỏe không? Hai người vẫn ở tại chỗ kia sao?”
Diêm Việt không biết, mỗi câu nói của anh, đều giống như đao nhọn, một
tấc một tấc khắc vào trong lòng cô. Cô thậm chí cảm thấy được, chỉ
cần lưu lại từng giây từng phút, đều khó có thể chống đỡ được, “Dạ,
chúng ta còn ở tại chỗ kia”.
“Đợi thân thể của anh tốt trở
lại, anh liền tới nhà của em, Ân Ân, chúng ta kết hôn, anh muốn đem
thiếu thốn hai năm qua nhanh chóng bù đắp lại cho em”.
Dung
Ân ánh mắt đỏ bừng, xoay người sang chỗ khác, bối rối lấy tay che dấu
mà lau đi khóe mắt, “Việt, em đi vào phòng vệ sinh rửa tay, sẽ trở
lại ngay”.
Bên ngoài phòng bệnh là một gian phòng đơn, có
phòng vệ sinh cùng phòng nghỉ ngơi, lúc này những người khác trong Diêm gia đều đang an vị ở trên ghế sa lon, thấy nàng đi ra ngoài, Diêm phu
nhân dẫn đầu khẩn trương nói, “Như thế nào, Việt không có sao chứ?”
“Bác gái, anh ấy không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt mỏi”.
Dung Ân không để cho nước mắt rớt xuống, Diêm phu nhân xem xét phía trong, thấy Diêm Việt an tĩnh nằm ở kia liền quay qua gọi Dung Ân, “Ta biết,
chuyện hai năm trước, có lẽ thật cùng ngươi không liên quan, nhưng là…”
Dung Ân dừng lại bước chân, đứng ở trước mặt người nhà Diêm gia, “Bác gái, người có lời gì có thể nói thẳng”.
Diêm phu nhân khẽ thở dài, “Vốn là, Diêm gia chúng ta có lẽ có thể tiếp nhận ngươi, nhưng Dung Ân ngươi cũng nên biết, bây giờ không phải là hai năm trước nữa, chuyện ngươi cùng giám đốc Tước Thức còn có người nào không biết, ta thật sợ Việt sẽ chịu không nổi sự đả kích này”.
“Bác
gái, ” khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Ân nhẹ ngẩng lên, phía trên vẫn sưng đỏ , “Con tự mình có chừng mực, Người không cần lo lắng”.
“Phu nhân, ” má Lưu ở bên cạnh cố gắng khuyên can, “Nếu thiếu gia đã tỉnh dậy, hơn nữa cũng lại thích Ân Ân như vậy…”
“Câm miệng, ngươi thì biết cái gì?” Diêm phu nhân quát ngưng lại những
lời mà ở trong miệng bà không còn kịp nói ra …, thấy Dung Ân xoay
người muốn đi, rồi lại khẽ gọi, “Ân Ân, Việt hiện tại rất cần cô, ta hi
vọng… cô có thể nói chuyện nhiều cùng nó, còn chuyện của cô nữa,
bây giờ không phải thời điểm tốt để nói cho nó biết …”
“Con
biết, ” Dung Ân cảm thấy mệt chết đi, không đợi Diêm phu nhân nói xong
liền cắt đứt lời bà…, “Trước lúc Việt chưa hoàn toàn khôi phục
lại, con sẽ không bỏ lại anh ấy”. Không đem đối phương một mình bỏ
lại, đây cũng là lời họ đã từng thề, Dung Ân xoay người mở cửa đi
vào, khi Diêm Việt không có tỉnh lại, cô còn có thể lừa mình dối người,
hiện tại anh đã tỉnh lại, những thực tế kia liền khẩn cấp muốn ép cố cúi đầu, thật ra nếu suy nghĩ thấu đáo thì bọn họ, không chỉ tồn
tại riêng h